Mạc Trạch bỗng dưng xuất hiện giống như quỷ mị, từ phía sau ôm lấy Lâm Sơ Dương, “Sư huynh, ta rất nhớ ngươi.”
Đừng nghịch, không thấy anh đang suy nghĩ chuyện à.
Lâm Sơ Dương một tát đẩy người ra, nhìn chằm chằm giường lớn kia tiếp tục hồi ức.
Cảm giác hình như không tốt đẹp lắm, luôn có một loại trực giác nói cho cậu biết không nhớ tới tương đối tốt hơn.
Mạc Trạch cũng không giận, tiếp tục quấn lên ôn nhu hỏi: “Sư huynh là cảm thấy nơi này quen thuộc?”
Lâm Sơ Dương: “Ngươi biết?”
Mạc Trạch than thở ngắn một tiếng, hơi ai oán nói: “Sư huynh quên mất, nhưng ta thì không, dù sao đây cũng xem như là nơi đính ước của ta và sư huynh.”
Tôi kháo, chuyện cười này không thể tùy tiện nói đâu, tuy rằng đối với thổ lộ của cưng anh có chút tí tẹo động lòng, nhưng tuyệt đối chưa từng định tình với cưng!
Lâm Sơ Dương có cái tự tin kia, mặc dù hiện tại cậu cũng chẳng phải thẳng.
Chờ chút, có vẻ như có chỗ nào đó không đúng…
Móa, hiện tại không phải cậu nên là hình thái áo lót sao, tại sao biến thành hình người?
Cho dù Mạc Trạch có thể áp chế cậu biến thân, nhưng đó cũng là hình người không biến thành áo lót mới đúng, mà từ quần áo biến thành người…
Trong khoảnh khắc này, chỉ số thông minh của Lâm Sơ Dương cuối cùng cũng được cứu rỗi.
Có chút đáng thương.
Dường như cậu nhìn thấy bối cảnh phía sau Mạc Trạch toàn bộ biến thành màu đen, tiếp đó nhảy ra hai chữ bự đỏ như máu cộng thêm một dấu chấm than kích cỡ càng lớn hơn —— bại lộ!
Cậu ôm một chút hi vọng còn sót lại lắp ba lắp bắp hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi biết?”
Mạc Trạch khẽ mỉm cười, dùng một loại giọng điệu rõ ràng biết tất cả mọi chuyện chỉ là không nói cho ngươi biết để nói: “Vậy phải xem sư huynh che giấu ta cái gì.”
Lâm Sơ Dương yếu ớt nhấc tay: “Nếu như ta nói không có chuyện gì giấu ngươi ngươi có tin hay không?”
“Tin!” Mạc Trạch trả lời tương đối thẳng thắn, sau đó ôm lấy người lăn trên giường một vòng, “Nhưng làm cái gì thì khó nói chắc.”
Chẳng hạn như tìm một sợi xiềng xích không có cách nào chặt đứt đem tay hắn và sư huynh cột chặt, lại chẳng hạn như xây một nhà lao thoải mái nhất xa hoa nhất, đem sư huynh vĩnh viễn ở lại bên trong…
Chỉ có như vậy thế giới của Lâm Sơ Dương mới chỉ có một mình Mạc Trạch, giống như thế giới của Mạc Trạch cũng chỉ có một mình Lâm Sơ Dương.
Ngày tháng như vậy chỉ nghĩ thôi đã có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Lâm Sơ Dương bị ánh mắt càng ngày càng chuyên chú của Mạc Trạch nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, chột dạ quay đầu đẩy đẩy bả vai đối phương, bị áp chặt như thế muốn chạy cũng không có cơ hội đó có được không.
Mạc Trạch thuận theo lực đạo hơi nhấc thân, đem quần áo trên thân hai người đẩy ra, “Chuyện tốt duy nhất mà mẫu thân ta làm chính là đem ngươi để lại cho ta.”
Thân, cởi quần áo cởi đến độ thông thuận như thế đừng chơi trò thâm trầm có được không, cưng thật sự biết mẫu thân đại nhân của cưng là ai chăng, còn đem tôi đưa…
Mẹ kiếp, tình huống này là thế nào!
Vợ của lão tam Mạc gia chính là thăng trước khi thu dưỡng Mạc Trạch, ở đâu ra mẫu thân?
Đầu Lâm Sơ Dương có chút chết máy, hình như lượng thông tin hơi lớn, mãi đến khi đồ chơi kia nhét vào cái động phía sau cậu mới phản ứng được.
Có lẽ là làm nhiều rồi, đối với chỗ mẫn cảm của cậu Mạc Trạch tìm một cái là chuẩn, rất nhanh, cậu phản ứng lại chút chỉ số thông minh liền bay mất, chỉ còn dư lại các loại lời nói khiêu chiến giới hạn, chẳng hạn như: “Chậm như vậy ngươi đến tột cùng có được hay không hả, nhanh lên một chút!”
“Ngươi nhanh như vậy làm cái gì, có dám chậm một chút hay không!”
“Thiệt thòi ngươi còn là đại ngựa giống, ngay cả cái tư thế đã đào thải tám trăm năm này dám dùng, xem ca dạy ngươi.”
Ngược lại là đối với nam chính các loại khó chịu các loại xoi mói các loại ngươi không được cuối cùng thẳng thắn tự mình làm mẫu…
Tuy rằng cậu chỉ từng làm với Mạc Trạch, nhưng chưa từng ăn thịt heo còn chưa từng thấy heo chạy sao, dùng phim ảng hiện đại bạo nam chính ngựa giống cổ đại, nghĩ thôi cũng thấy rất sảng khoái.
Vì vậy một ngày một đêm cứ như vậy bẹp trôi qua.
Đại ngựa giống bị ghét bỏ rất triệt để – Mạc Trạch thành công đem Lâm Sơ Dương làm ngất đi.
Nam nhân kị nhất là nói không được, đặc biệt là nam chính ngựa giống có kỹ thuật bổ trợ, tự làm bậy thế nào cũng phải chịu đựng chút hậu quả, nhưng mà cho dù ngất đi cũng không phải chỉ choáng đơn giản.
Lần thứ nhất khi hai người bị tâm ma kéo vào mộng cảnh bởi vì khống chế không được, Lâm Sơ Dương thất lạc một chút ký ức tại không gian này, bây giờ lần thứ hai tiến vào, chút mảnh vỡ ký ức này tự nhiên cảm nhận được triệu hoán của chủ thể, lúc dung hợp, cậu rơi vào mộng trong mộng.
Nói cách khác Lâm Sơ Dương xem một hồi phim heo bản chân thật do cậu và Mạc Trạch cùng làm diễn viên chính còn mang theo cảm thụ của chính bản thân mình, sau đó cậu hiểu ra.
Khó trách cậu cảm thấy cái giường lớn này nhìn quen mắt.
Thì ra mẹ nó chính là độ rắn chắc đã thâm nhập vào lòng cậu căn bản không thể quên được a không thể quên được!
Điểm mấu chốt hình như có chút chệch đi, tuy nhiên cũng đã bị làm nhiều lần như vậy, còn thiếu lần này?
Kết quả đương nhiên là… thiếu!
Mẹ nó bị làm đến mất trí nhớ rồi lại bị làm đến nhớ ra có ai có thể rõ ràng cảm thụ của ông không.
Ông muốn cùng nam chính đàm luận nhân sinh, ai cũng đừng cản!
Đợi Lâm Sơ Dương từ trong mộng giãy dụa đi ra, vẫn cứ là bãi cỏ kia, trời đã sáng, giường không thấy đâu, cậu và Mạc Trạch cứ như vậy lộ thiên ngồi xuống đất nằm trên bãi cỏ, Mạc Trạch từ phía sau ôm cậu, đồ chơi kia còn nhét vào phía sau cậu.
Nếu biết nơi này là mộng cảnh thì cũng không để ý gì, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, cực kỳ khinh bỉ liếc Mạc Trạch một cái, đang muốn mở miệng, Mạc Trạch lên tiếng trước.
Hắn nói: “Sư huynh, ngựa giống là ý gì?”
“…” Lâm Sơ Dương chột dạ cào cào chóp mũi, cái này tuyệt đối không thể nói, “Trước tiên khỏi nói cái này, ngươi không cảm thấy ngươi nên cẩn thận giải thích giải thích với ta sao?”
Mạc Trạch thở dài dằng dặc, “Nếu ngươi nguyện ý trở về cùng ta một lần nữa, vì sao lại không nhớ rõ toàn bộ, sư huynh, ta sắp nhịn không nổi nữa rồi.”
Lâm Sơ Dương: Nhịn không nổi thì anh mẹ nó nói đi chứ!
Mạc Trạch nhìn cậu, rất tỉ mỉ rất chăm chú rất thâm tình cũng rất quỷ dị, “Sư huynh, ta biết bản thể của ngươi chính là.. áo lót của ta.”
Lâm Sơ Dương: “…”
Thần à, cho con miếng đậu hũ để con đâm chết đi, không còn mặt mũi gặp người!
Mạc Trạch tiếp tục nói: “Một đời trước là ta hồ đồ, mới có thể không chú ý Lưu Vân Y lại có khí linh, thế mới ủy khuất ngươi, sư huynh, tha thứ cho ta có được không?”
Lâm Sơ Dương cảm thấy thính giác của cậu hình như có chút vấn đề, thật giống như cậu nghe được nam chính nói ba chữ “một đời trước”…
Ha ha, tuyệt đối là nghe nhầm rồi, đây cũng không phải truyện trọng sinh.
Mạc Trạch không chờ được đáp lại, hơi đắng chát nở nụ cười, “Sư huynh oán ta cũng phải, đời trước ta chính là mắt mù mới xem nhầm sài lang thành huynh đệ, cuối cùng chết ở trước lối vào vô cực giới, không nghĩ tới lại trở về quá khứ, đời này, ta chỉ muốn một mình sư huynh, sư huynh, ta yêu ngươi.”
Lâm Sơ Dương: Nam chính nhất định là anh đang đùa tôi đúng không?
Mạc Trạch cường thế đem đầu Lâm Sơ Dương chuyển tới nhìn mình: “Sư huynh không tin ta?”
Lâm Sơ Dương: “…Ta tin.” Tin muốn cào tường luôn.
Trời xanh ơi, đất rộng hỡi, đây là vị đại thần nào theo con đùa giỡn vậy!
Khó trách ông cố gắng kéo mai mối như vậy mà mỗi lần nam chính đều có thể né qua, khó trách nam chính vứt bỏ thánh nhân tự mình biến đen còn mẹ nó nhập ma, xuyên qua truyện ngựa đực không đáng sợ, nhưng nội dung truyện tự chuyển hướng nhân vật chính gốc biến thành trọng sinh…
Không phải ông có một cái mặt đặc biệt thiếu ngược chứ?
Có thể đùa giỡn người ta như thế à.
Tường cũng sắp cào thủng rồi phải làm thế nào!
Mạc Trạch không nhìn vẻ mặt kinh sợ của Lâm Sơ Dương, đem những phần trọng điểm của chuyện lúc sau ở đời trước nói ra một lần.
Kỳ thực chuyện rất đơn giản, chính là Bách Lý Thần tâm cơ thâm trầm ở bề ngoài cùng nam chính huynh đệ tình thâm sau lưng lại là các loại tính kế các loại âm mưu các loại cướp tài nguyên tiện thể đối với em gái hậu cung từ thông đồng đến hạ độc cuối cùng bẹp bẹp bẹp, mang vô số nón xanh cho nam chính cuối cùng tới cửa vào vô cực giới, quyết đoán thay thế trở thành Thần đế nhiệm kỳ mới.
Cho nên nói nhân vật chính gốc mới là pháo hôi, nam nhị gốc mới là boss ẩn tàng chân thực kiêm nhân vật chính thực sự.
Làm nửa ngày thì ra là « vô cực chí tôn » phiên bản trọng sinh báo thù.
Ừm, rất sáng tỏ mà.
Lâm Sơ Dương biểu thị cậu rất bình tĩnh, rất bình tĩnh… cái cọng lông á!
Thân phận bị người ta biết, nội dung truyện vốn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không đáng giá một đồng, còn làm sao chơi đùa khoái trá?
Nguyên tác đâu, nam chính thánh nhân đâu, đều bị ăn vào bụng cẩu rồi sao?
Quả thực là thánh ngược đó có được không!
Mạc Trạch thấy Lâm Sơ Dương vẫn luôn ngẩn người, liền hỏi: “Sư huynh, ngươi nghĩ tới cái gì vậy?”
Lâm Sơ Dương: “Để ta làm mỹ nam tử an tĩnh một hồi.” Đả kích quá lớn, ta chịu đựng không được.
Có điều tình tiết đại thần hình như cũng không muốn cho cậu thời gian suy nghĩ rõ ràng, chỉ thấy Mạc Trạch biến sắc, vội la lên: “Bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”
Mạc Trạch vừa dứt lời không gian mộng cảnh liền vặn vẹo một trận, một giây sau đem hai người ném ra ngoài, lần nữa trở lại trong nhà trúc, Lâm Sơ Dương chóng mặt giơ tay lên nhìn nhìn, rất tốt, là ống tay áo.
Mạc Trạch nhấc áo lót lên: “Sư huynh cùng ta đi xem một chút đi.” Nói xong chưa cho Lâm Sơ Dương cơ hội phản ứng, liền ôm ra ngoài.
Bên ngoài một linh thú hình thể to lớn đang từng cước từng cước đạp mạnh lều bạt, cảm giác kia cứ như chơi đập chuột vậy, còn chơi rất vui sướng nữa.
Lều trại nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi giẫm đạp như thế, hơn nữa dù là lều bạt vậy cũng không rẻ, đám tu sĩ một bên chiến đấu một bên nhức nhối, trái tim đều đang chảy máu nha.
Lại hỏng nóc, tối nay xem ra phải ngủ ngoài trời, ai…
Mọi người đều đang đau lòng, dĩ nhiên là không có mấy người để ý người khác cầm thứ gì, chỉ có những người có ý đồ riêng, chẳng hạn như Bách Lý Thần.
Trong đầu người thông minh đều suy nghĩ tương đối nhiều, Bách Lý Thần thấy Mạc Trạch ôm một cái áo lót thần sắc thật ôn nhu tư thế chết cũng không buông tay, không nhịn được liền bắt đầu nghĩ cái áo lót này có gì đặc biệt, chẳng lẽ là Thần khí?
Chân tướng thường rất đơn giản, thế nhưng, không ai nguyện ý tin tưởng, một cái áo lót cũng là Thần khí, vậy thần tiên luyện ra Thần khí này có bao nhiêu nhàm chán chứ, cho nên Bách Lý Thần nhanh chóng phủ định cái chân tướng này, nghĩ tới một cái khác có tính khả thi.
Nhìn ánh mắt thâm tình ái muội như vậy của Mạc Trạch, có lẽ là người yêu đưa chăng?
Bách Lý Thần cảm thấy nhất định là y chân tướng rồi, nam nhân mà, đặc biệt là nam nhân tu tiên có tam thê tứ thiếp rất bình thường, y hiểu, y rất hiểu.
Vì vậy y túm lấy Lâm Sơ Dương-giả bên cạnh đi qua.
Mạc Trạch bị ngăn lại ý vị thâm trường nhìn nhìn bọn họ, nghi hoặc nói: “Bách Lý huynh?”
Bách Lý Thần vội hỏi: “Mạc huynh, Lâm huynh vẫn luôn tìm ngươi đó.”
Lâm Sơ Dương-giả lấy khăn tay ra nhếch ngón út lên xoa xoa nước mắt trên mặt: “Hức hức hức, sư đệ, ta rất nhớ ngươi, hức hức hức.”
Mạc Trạch: “…”
Lâm Sơ Dương-thật bị hắn ôm vào trong lòng triệt để cuồng bạo.
Có dám đừng dùng cái mặt của ông làm ra động tác đàn bà như vậy hay không!
# bàn luận chênh lệch giữa ngụy nương thật cùng nương pháo giả #
Nguồn :
*Ngụy nương là những người nam có bề ngoài giống nữ, nhưng trên sinh lý hoàn toàn là nam. Còn nương pháo là nam có bộ dạng, tính tình, động tác, hành động, nội tâm giống như nữ.Một giây sau, thân hình Lâm Sơ Dương-giả thoắt một cái, chỉ một thoáng biến thành một cái áo lót trắng tuyết trắng tuyết theo gió phiêu lãng, mãi đến khi rơi vào đỉnh lều chỗ nào đó, trùng hợp bị linh thú chơi giẫm lều bạt kia đạp một cước.
Vải trắng một giây đồng hồ biến thành khăn lau đen.
Bách Lý Thần mắt thấy toàn bộ quá trình cả người đều choáng váng…
Hết