Beta: NKHA
Người hiểu rõ mình nhất vĩnh viễn là kẻ thù.
Sáng sớm hôm nay Tiêu Tử Kỳ phát hiện cả người Lâm Kích tản ra áp suất thấp siêu mạnh. Từ sau khi hắn bắt đầu chú ý Lâm Kích còn chưa gặp qua bộ dạng này của tên đó bao giờ.
Nghĩ nghĩ Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra tìm một chút tin tức về Vinh Tình.
Quả nhiên!
Trước mắt hắn sáng ngời, lập tức kiếm tin tức tình yêu của Vinh Tình! Hắn đọc lướt qua, tươi cười cùng mong chờ trên mặt tức khắc cứng đờ tại chỗ.
Tống, Tống Hiền?
Tiêu Tử Kỳ chỉ cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
Sao lại thế này? Tống Hiền, sao lại ở cùng với tên Vinh Tình kia?
Lập tức biểu cảm trên mặt của Tiêu Tử Kỳ đen thui giống hệt Lâm Kích.
Làm một đạo diễn, đạo diễn Ngưu rất nhanh phát hiện tâm trạng dị thường của hai diễn viên trong tay mình.
"Dừng!" Đạo diễn Ngưu gọi người đến, sắc mặt vô cùng khó coi. "Tối hôm qua hai người hẹn đi đánh nhau là là đi làm trộm? Hai người bày ra khuôn mặt đen thui đó diễn cho ai xem?"
Ông mắng rồi bỗng nhiên chỉ vào Lâm Kích nhấn mạnh, "Tiêu Tử Kỳ thì không tính, còn cậu là chuyện như thế nào?"
Sắc mặt Tiêu Tử Kỳ càng đen. Đạo diễn Ngưu có ý gì?
Đạo diễn Ngưu kỳ thật cũng không chú ý bản thân vừa mở ra một màn đạn pháo, chỉ là Tiêu Tử Kỳ bị NG là chuyện bình thường, ông đối với chuyện này thật sự không để ý đến, ngược lại Lâm Kích vẫn luôn không bị NG thì trạng thái hôm nay rất kém cỏi, ngược lại làm ông cảm thấy bực bội hơn.
Lâm Kích hơi rũ mi mắt xuống, cả người tản ra áp suất thấp không hé răng.
Bộ dạng này của cậu lại rất hiếm thấy, làm đạo diễn Ngưu cảm thấy có chút mới mẻ.
"Đạo diễn Ngưu." Chu Tuần đứng bên cạnh bỗng nhiên đi tới. "Tôi thấy Tiểu Lâm tám phần là có chỗ nào không thoải mái, ông xem bộ dạng này còn giống vai ác hơn cả tôi. Lần trước tên nhóc này chẳng phải cũng không gạt người sao, tới nổi thật sự chịu đựng không nổi mới nói ra. Tôi thấy nếu không ngài cho cậu ấy thời gian nghỉ ngơi một chút đi, vừa vặn tôi vừa kêu trợ lý mua đồ uống đến, mọi người vừa uống vừa nghỉ ngơi được không?"
Mặt Lâm Kích rũ xuống hơi nâng lên, đáy mắt có một tia nghi ngờ.
Vì sao Chu Tuần lại nói chuyện giúp cậu?
Nghe Chu Tuần nói xong, đạo diễn Ngưu cũng đồng ý cho hắn mặt mũi thuận thế bước xuống bậc thang.
"Vậy nghỉ ngơi nửa tiếng đi, lát nữa hai cậu cũng hóa trang lại một chút, nhanh chóng tìm trạng thái."
Chu Tuần cười ha ha: "Đạo diễn yên tâm, nửa tiếng sau bọn họ khẳng định có thể tìm được trạng thái." Nói xong còn nháy mắt vài cái với Lâm Kích.
Đạo diễn Ngưu tạm thời rời đi, Lâm Kích bị Chu Tuần kéo qua một bên. Còn chưa đợi Chu Tuần mở miệng, cậu đã kỳ quái nhìn Chu Tuần, trầm giọng hỏi.
"Anh vì sao lại muốn giúp tôi?"
Chu Tuần nhìn sắc mặt cậu vẫn đen như cũ, trong lòng cân nhắc, chuyện lúc trước hắn tra được không phải giả, tính tình tên nhóc này xác thật rất bình thường. Nhưng mà, dù sao hắn chỉ trả lại một phần ân tình thôi, hơn nữa ở chung với người như vậy cũng yên tâm hơn.
Chu Tuần cười cười: "Không có gì, chỉ là trả lại một ân tình thôi. Nói tiếp, tôi giúp cậu cũng giống như tôi giúp bản thân. Hôm nay hai người cứ tiếp tục NG như vậy, tôi có thể sẽ không quay được cảnh của mình."
Tất cả cảnh diễn của hắn đều xếp sau cảnh phối hợp diễn của hai người họ, nếu hai người bị NG thật thì lớp hóa trang tốt này của hắn chỉ sợ sẽ vô dụng.
Lâm Kích sửng sốt, chợt phản ứng lại thấp giọng nói.
"Thật ngại quá, cho anh thêm phiền toái rồi."
Cậu có việc trong lòng nên lần đầu tiên quên lại chú ý những việc này, thật sự không nên.
"Không có việc gì", Chu Tuần ha ha xua tay, "Nhưng mà tôi thấy cậu đây là có việc trong lòng hả?" Nếu không, cũng không đến mức cả một buổi sáng vẫn luôn thất thần, còn quên mất cách ở chung bình thường của mình.
Cả người Lâm Kích phát ra áp suất thấp càng thêm rõ ràng.
Chu Tuần líu lưỡi, hắn đây là nói trúng rồi?
Nghĩ nghĩ, hắn thử thăm dò: "Nếu cậu không ngại, tôi có lẽ có thể tư vấn một chút? Tôi lớn hơn cậu, cũng coi như là từng trải."
Lâm Kích nhíu mày. Vẻ mặt của cậu thoạt nhìn càng thêm âm trầm.
Chu Tuần cảm giác không có khả năng nghe được tên nhóc này thổ lộ tiếng lòng. Nhưng mà nói đi nói lại thì, vẻ mặt này của Lâm Kích nếu để người khác chụp được, chỉ sợ nhân vật phản diện này của hắn sẽ đổi người.
Nhưng giây tiếp theo, hắn nghe thấy Lâm Kích buồn bực nói.
"Tôi, tôi có để ý đến một người...."
Chu Tuần ngẩn ra, chợt nhiều chuyện. Ý này là Lâm Kích có người thích? Hiếm nha hiếm nha, hắn thấy Lâm Kích luôn mang bộ dạng người sống chớ đến gần ông đây, nên còn tưởng rằng tên nhóc này nhất định sẽ cô đơn!
Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn lấy ra tư thái đại ca già.
"Thì ra là như thế, cho nên cậu bởi vì chuyện của cô ấy mới phiền não?"
Lâm Kích gãi tóc bên tai, bực bội nói.
"Có lẽ vậy. Hắn gần đây gặp một người ưu tú hơn tôi." Thái tử gia Tống thị cùng với Vinh Tình nghe thấy quả thực giống như một đôi trời đất tạo nên. So sánh lại thì cậu xem như thứ gì?
Chu Tuần nghe xong lại có chút buồn bực.
"Cậu đã rất ưu tú rồi, nếu ưu tú hơn cả cậu, cậu cũng không cần thiết phải tự ti. Điều kiện của cậu như vậy chẳng lẽ cô ấy còn chướng mắt sao?" Không thể nào? Lâm Kích hiện tại mới chừng hai mươi nhưng trong giới cũng đã mười năm, xuất thân cũng coi như không kém.
"Hắn, trong nhà tương đối có tiền, một người khác so với thân phận của hắn thấp hơn nhưng hai người rất môn đăng hộ đối." Hình ảnh hai người sóng vai trên báo giống như rõ ràng ngay trước mắt.
Chu Tuần nháy mắt đã hiểu.
Nhìn dáng vẻ này, Lâm Kích là coi trọng nhà giàu có?
Điều này cũng đúng, hầu hết nhà giàu đều khinh thường mấy người trong giới như bọn họ, cũng để ý liên hôn hơn. Đề tài này hình như tới đây liền không tán gẫu nổi nữa.
Bồi Lâm Kích ngồi trong chốc lát, Chu Tuần bỗng nhiên nghĩ thầm.
"Cậu nói cô ấy đi gặp người kia? Cậu làm sao biết được?" Hắn bỗng nhiên suy luận.
Lâm Kích sửng sốt: "Trên tin tức viết."
Chu Tuần cười: "Vậy trừ cái này ra, còn có cái gì khác sao?"
Lâm Kích không rõ: "Cái gì khác?"
Chu Tuần: "Cô ấy chỉ đi gặp người khác, cậu vì sao lại phiền não? Khẳng định là tin tức viết lung tung gì đó, ví dụ như tin tức nói hai nhà bọn họ liên hôn?"
Lâm Kích theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy, nhưng sao anh biết được?" Cậu hình như không có nói mà?
Chu Tuần vỗ vai cậu: "Chúng ta đều là người từng trải, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, những tên vô lương tâm đó vì tiền là có thể viết ra bất cứ thứ gì, chính cậu cũng biết."
Lâm Kích nhíu mày: "Nhưng ảnh chụp xác thật...."
Sau khi Vinh Tình gặp cậu còn đi kiếm Tống Hiền, chẳng lẽ thật sự chỉ là cậu suy nghĩ nhiều?
Chu Tuần nghe thấy ảnh chụp, càng thêm thổn thức.
"Ảnh chụp có thể tin? Cậu cũng không phải không có kiến thức về mấy cái thứ đó, mấy cái còn lại toàn là bịa đặt."
Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Nói như thế, quan hệ của cô ấy với cậu như thế nào? Có so được với tên kia không?"
So sánh cậu với Tống Hiền?
Lâm Kích lắc đầu, cậu sao biết được trong lòng Vinh Tình cậu rốt cuộc là cái gì?
Đứa nhỏ này còn rơi vào rất sâu, Chu Tuần cảm thán. Vẫn là tuổi trẻ thật tốt, giống tuổi của hắn bây giờ nơi nào còn dám đi nói chuyện yêu đương?
"Anh đây khuyên cậu, nếu cậu thật sự để ý cô ấy thì đừng tin mấy tờ báo lá cải đó, bản thân đi tìm chân tướng sẽ tốt hơn, đừng để bản thân nghẹn nửa ngày mới phát hiện bị mấy tin đó dắt mũi." Đây mới gọi là hố nè.
"Là như thế sao?" Lâm Kích hơi suy tư.
"Cậu tự mình nghĩ đi, nhưng mà tốt nhất cậu vẫn là trước tiên điều chỉnh trạng thái đóng phim sau đó lại đi rối rắm vấn đề khác. Nhớ hóa trang lại." Chu Tuần thấy cậu đã suy nghĩ kỹ, vỗ vai cậu đi mất.
Lâm Kích đi tìm chuyên viên trang điểm hóa trang lại, trong đầu đều là lời nói của Chu Tuần. Thật ra cậu cũng biết, không có chứng cứ quá rõ, xác thật rất có khả năng là cậu hiểu lầm.
Thế nhưng cậu vì sao phải hỏi Vinh Tình cái này?
Không biết vì cái gì Lâm Kích theo bản năng trốn tránh vấn đề này. Cậu bớt chút thời gian nhìn thoáng qua điện thoại của mình. Vinh Tình, hôm nay còn chưa gửi tin nhắn cho cậu.
"Hả? Sao bỗng nhiên cảm giác có hơi lạnh?" Vinh Tình chà xát hai tay, sau đó đánh cái tay lén lén của ông Tống. "Làm gì làm gì! Đã nói rõ hôm nay không cho đi lại."
Tống Ngoại trầm mặt nhìn anh.
"Tôi sao có thể đi lại? Tôi đây là chuẩn bị đánh mà thôi! Buông ra! Buông ra!"
Vinh Tình nhanh chóng nhìn thoáng qua ván cờ, rất tốt, ông Tống còn chưa kịp động.
"Đánh cờ mà ông không cầm quân cờ, đánh không khí hả?"
"Chậc."
Tống Ngoại khó chịu chậc một tiếng, đẩy bàn cờ. "Không được không được, thằng nhóc cậu một chút cũng không hiểu kính già yêu trẻ, không thú vị!"
Không đánh càng tốt! Ông đây cầu mà không được!
Vinh Tình nhanh chóng xáo trộn ván cờ, "Vậy thì nhanh lên, ngồi chỗ này lạnh chết người." Sáng sớm tinh mơ ở trong hoa viên ngắm sương sớm, cũng không biết ông già này sao có thể chịu nổi mà không bị phong thấp.
Chửi thầm xong, anh lập tức đi vào vấn đề chính.
"Khi nào cho tôi công ty nhỏ? Tôi đã thay ông giải quyết vấn đề của Tống Hiền."
"Nào có ai buôn bán như thế? Làm một ít chuyện như vậy liền muốn qua đây lấy thù lao, lần trước cho cậu văn kiện kia còn chưa đủ sao?" Tống Ngoại hùng hùng hổ hổ, chẳng lẽ ông không đau lòng hả? Đó chính là tiền ông kiếm được! Cái tên Vinh Tình này thật biết moi tiền của người khác, hắn còn có tiền nhiều hơn Tống gia mà!
Vinh Tình nhanh chóng sửa đúng.
"Cũng không phải là tôi muốn lấy thù lao, là chính ông nói phải cho. Nói tiếp thì tôi đã bớt không ít tiền cho ông rồi, ông ngẫm lại đi, Tống Hiền mới quen biết Tiêu Tử Kỳ chưa được bao lâu liền đập vào mấy chục vạn, vậy nếu thật sự coi trọng thì về sau một nửa gia sản cũng không có, ông còn để ý chút tiền lẻ này sao?"
"Cậu!"
Tống Ngoại bị anh nói đến câm nín, rồi lại không thể thừa nhận cái này xác thật có lý. Nhưng không thể kính già yêu trẻ một chút sao? Nhất định phải nói chuyện với ông như vậy à? Ông cũng tổn thương lắm chứ!
Tròng mắt chuyển động, Tống Ngoại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
"Cái này khó mà nói, cậu nhìn cái này đi, hiện tại khắp nơi bên ngoài đều nói Tống Vinh chúng ta muốn liên hôn, lỡ như tiểu tử thúi Tống Hiền kia thật sự coi trọng cậu thì sao?"
"Tống Vinh liên hôn cái gì?"
Trong lòng Vinh Tình hơi dừng, vội vàng nhận lấy thì thấy.
Má! Đứa ngốc nào viết vậy! Này không phải hủy đi trong sạch của ông đây rồi sao!
Lại tưởng tượng thêm, Vinh Tình bỗng nhiên nhớ tới cái gì vội vàng lấy điện thoại ra nhìn.
Khá lắm!
Hai ngày nay thật vất vả mới dỗ được tiểu chó săn, vậy mà ngày hôm qua lại quên chúc ngủ ngon! Buổi sáng hôm nay cũng chưa nhắn chào buổi sáng với cậu ấy!
Nhất định là bởi vì tin tức lá cải này! Đều do tên ngốc nghếch Tống Hiền!
Ông đây thiệt thòi lớn rồi!
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Vinh Tình: 3000 vạn của ông đây! Thiệt thòi lớn rồi! Tống Hiền nhận lấy cái chết đi!