Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 76

Trên weibo ồn ào hai ngày, sau hai ngày đoàn luật sư Vinh thị cũng được náo nhiệt theo thì tất cả lại quay về yên tĩnh.

Nhưng mà lúc này, căn bản là sẽ không ai không có mắt nói Lâm Kích cùng Vinh Tình có quan hệ không đơn thuần.

Fan hâm mộ của Lâm Kích lại có thêm một câu cửa miệng, "Đoàn luật sư cảnh cáo".

Họp hàng năm qua đi.

Vinh Tình bắt đầu đi vào thời điểm điên cuồng.

Nói chung nếu không đến cuối năm thì toàn bộ xã hội thượng lưu cũng không biết vòng xã giao của mình rộng lớn cỡ nào.

Vinh Tình cũng vậy.

Đm*!

(*俏丽吗: Là một thuật ngữ tiếng lóng trên Internet, nó có nghĩa là chửi thề nhẹ nhàng tao nhã và chửi thề đẹp, tục ngữ có câu chửi thề cũng phải đẹp.)

Tại sao một thành phố nhỏ như vậy mà lại có nhiều người có thân phận không thấp như thế a a a a a a!

Vinh Tình cảm thấy bản thân sắp điên rồi!

Họp hàng năm Vinh thị vừa kết thúc anh đã nhận được thiệp mời đến từ xã hội thượng lưu mỗi ngày.

Ngày hôm nay con gái lớn nhà họ Lý đính hôn;

Ngày mai con trai lớn nhà họ Vương mở tiệc sinh nhật;

Ngày mốt là mừng thọ của ông cụ nhà họ Đặng.

Mà trợ lý Hà đắc lực nhất không biết đã mang theo Điềm Đậu lang thang đến chỗ nào, trong nhóm thư ký không có ai có thể đảm nhiệm được công việc của y, Vinh Tình chỉ có thể tự mình mở thiệp mời ra xem sau đó dựa vào ký ức cùng hiện trạng những năm qua của bá tổng mà phân tích, nhìn những người người này có người nào nhất định phải đi người nào có thể đến lộ mặt là được.

Còn có cái nào không có tư cách khiến anh lộ mặt, Vinh Tình trực tiếp ném thiệp mời vào bên trong máy cắt giấy.

Dù là như vậy, hành trình anh sắp xếp được cũng rất bận rộn.

Có lúc thậm chí một ngày phải chạy đến ba chỗ!

Thậm chí Maserati anh mới mua về chỉ kịp lái được một lần rồi bị anh cất kỹ trong gara.

Bởi vì đẳng cấp Maserati quá thấp, không thích hợp lái ra ngoài dự tiệc.

Mà tất cả tờ báo giải trí lớn nhỏ cũng dào theo kiếm lời!

Ngày hôm nay đưa tin nhà này, ngày mai đưa tin nhà kia.

Từ xe hàng hiệu đến đồng hồ nổi tiếng, rồi từ đồng hồ nổi tiếng đến đồ trang sức, đều không thể thiếu nhãn hiệu cao cấp.

Gần như mỗi bữa tiệc rượu nào cũng đều có thể đào ra được một vở kịch "bất ngờ" lớn.

Mà cư dân mạng cũng ăn dưa đến mức không biết trời trăng mây đất.

Ồn ào náo nhiệt gần nửa tháng, mấy ngày này của Vinh Tình cuối cùng cũng kết thúc.

Một thân mệt mỏi quay về, Vinh Tình ngồi phịch trên giường, ngay cả tâm tình thưởng thức căn biệt thự trị giá ngàn vạn này cũng không có.

Anh mệt mỏi quá.

Tại sao đi thăm hỏi người khác lại mệt như vậy.

Vinh Tình mở to đôi mắt cá chết nhìn trần nhà.

Mấy ngày nay tham dự các hoạt động của xã hội thượng lưu cùng với tiệc rượu thật sự khiến anh kiệt sức.

Đặc biệt là còn phải chào hỏi cùng mấy lão cáo già trong tiệc rượu rồi lại phải tránh né những hoa đào nữ đụng trúng bị cưỡng ép mở ra.

Còn phải suy xét đến thế lực sau lưng bọn họ rồi cố gắng tránh né để không đắc tội với người khác.

.... Fu.ck!

Làm bá tổng sao lại có khoảng thời gian không vui vẻ như thế!

Rõ ràng mình vẫn luôn rất vui vẻ!

Vinh Tình rít gào trong lòng!

Đều do mấy người phụ nữ kia!

Chào hỏi với bọn họ quá mệt mỏi!

Là bởi vì papa không đủ có tiền sao?

Vinh Tình kiểm điểm bản thân.

Kiểm điểm một giây đồng hồ, anh im lặng phát hiện.

Cũng không phải.

Chỉ là bởi vì anh muốn có nhiều tiền hơn!

Aiz! Đều là tiền bạc hại mình!

Bây giờ mình không vui rồi!

Lật người lại tiếp tục than thở, trong phòng vẫn tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Vinh Tình nhắm mắt lại, trong tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, còn có tiếng tim đập.

....

A ——!

Quá yên tĩnh!

Thật sự không quen lắm!

Mặt Vinh Tình không biểu cảm ngồi xuống.

Anh cầm điện thoại lên xem đi xem lại.

Hai mươi mấy tin nhắn chưa được đọc, tất cả đều đến từ Lâm Kích.

Anh nhịn không được mở ra nhìn.

Tất cả đều có vẻ không quá quan trọng, thế nhưng lại có một số chuyện thú vị xảy ra trong đoàn phim.

Trình độ kể chuyện của Lâm Kích trước giờ đều không tệ, sinh động như thật giống như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.

Nhìn một lát, Vinh Tình bỗng nhiên ôm điện thoại nở nụ cười.

Ai!

Mặc dù có hơi đọc không hiểu nhưng mà cảm thấy vui vẻ là được rồi!

Nhìn một lát, anh suy nghĩ rồi gửi cho Lâm Kích một tin nhắn.

[Đã ngủ chưa? Tôi vừa quay về đã nhìn thấy tin nhắn cậu gửi đến, trong đoàn phim của bọn cậu rất thú vị.]

Anh gửi xong, vừa mới đặt điện thoại xuống đã nghe thấy ting một tiếng.

Vinh Tình sửng sốt.

Trả lời nhanh như vậy sao?

Lâm Kích: [Ừm, tôi đoán được, nhìn thấy trạng thái tương tác của anh trên weibo. Bây giờ mới về sao? Mệt không?]

Tất nhiên rất mệt đó! Mệt đến kiệt sức rồi!

Vinh Tình: [Ai, mệt mỏi thì có ích gì, làm bá tổng chính là như thế có rất nhiều thứ không hề dễ dàng. Nhưng mà về cơ bản là hết đợt này thì chỉ còn lại một đợt lúc ăn tết phải đi thôi, không sao cả.]

Anh mới vừa thổn thức vài tiếng, điện thoại đã gọi tới.

Vinh Tình theo bản năng nhận.

Giọng nói Lâm Kích dịu dàng, "Vinh Tình."

"Sao, sao vậy?"

Vinh Tình bị giọng nói của cậu trêu chọc đến mức ngứa tai, lắp bắp trả lời.

Làm gì vậy!

Anh xoa lỗ tai đang nóng lên.

Gọi tên dịu dàng như thế bên tai người khác là sẽ làm chết người đấy!

Chưa từng nghe nói lỗ tai cũng mang thai sao?

Lâm Kích nghe được một chút ý tứ hung dữ trong giọng nói của anh, không nhịn được cười.

Mấy ngày nay cậu vẫn rất vui vẻ.

"Lúc trước vẫn luôn không tìm được thời gian nói cảm ơn anh chuyện liên quan tới weibo."

Sự mạnh tay của Vinh Tình không chỉ làm người khác sợ hãi mà cũng làm cậu ngạc nhiên.

Cậu nghĩ Vinh Tình có thể sẽ rất tức giận thế nhưng không ngờ rằng Vinh Tình dường như là giận tím mặt.

Đoàn luật sư Vinh thị vừa ra đòn, thậm chí cả cơ hội cậu và Cao Ninh ra tay cũng không có, cứ như vậy mà nhìn Vinh Tình trực tiếp "Thăm hỏi" hết tất cả seeder quấy rối, trong nháy mắt gần như toàn bộ weibo đều vang lên tiếng kêu than khắp đất trời.

Còn có người bị tuôn ra trong hiện thực vô cùng hiền lành nhưng trên mạng lại là dân khẩu nghiệp, sau khi bị đoàn luật sư Vinh thị cảnh cáo thì muốn dựa vào phong cách thực để lộ ngoài đời của mình để giành được sự đồng tình, lại không ngờ rằng ngay cả trong hiện thực ai cũng đều lựa chọn xa lánh mình.

Trên mạng tuyệt đối không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật.

Mà làm người ác đương nhiên cũng không xứng được tha thứ.

Đây chính là câu trả lời Vinh Tình dành cho những người kia.

Vừa nghĩ tới tính tình bình thường của Vinh Tình thật ra rất tốt lại giận tím mặt có một nửa nguyên nhân là bởi vì mình, trong lòng Lâm Kích nhịn không được vui mừng.

Có lẽ, thật ra trong lòng Vinh Tình vẫn hơi thích cậu một chút nhỉ?

Vinh Tình vừa nghe thấy chuyện này thì cảm thán.

"Ai, thực ra tôi vốn cũng không muốn làm lớn như vậy, có lẽ là do mấy người trong đoàn luật sư kia cuối năm quá nhàm chán."

Dù sao bá tổng anh chỉ cần nói một câu, chuyện còn lại đương nhiên do đoàn luật sư quan tâm rồi!

Lâm Kích, Lâm Kích cảm thấy đúng là chỉ có từ miệng Vinh Tình mới nói ra được câu này.

Nếu là người khác nói lời này hoặc là trước đây, cậu có lẽ sẽ cảm thấy người này rất giả tạo.

Nhưng mà nếu là Vinh Tình, cậu lại chỉ cảm thấy rất thật.

"Vậy tôi cũng phải cảm ơn anh, dù sao nhờ anh lên tiếng bọn họ mới đi làm không phải sao?"

Lâm Kích không nhanh không chậm mở miệng, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại.

Tìm được rồi.

Cậu mặc áo khoác, dùng khăn quàng cổ cùng khẩu trang bọc bản thân lại thật kín rồi cầm lấy một cái hộp mở cửa đi ra ngoài.

Vinh Tình ngồi phịch trên ghế sô pha nói chuyện một lát, chợt nhớ ra.

"Đã trễ thế này mà cậu còn chưa ngủ sao? Ngày mai cậu không cần đi đóng phim?"

Anh liếc mắt nhìn thời gian, có hơi khó hiểu.

Trong ấn tượng của anh chó săn nhỏ làm việc và nghỉ ngơi vô cùng lành mạnh, cơ bản là mười một giờ sẽ không nhìn thấy tin nhắn cậu gửi.

Mà năm giờ sáng chó săn nhỏ đã bò dậy chạy bộ sáng sớm.

Nhưng mà bây giờ đã hơn mười một giờ.

"Bởi vì còn có chuyện chưa làm xong nên phải tốn chút thời gian ra ngoài."

Giọng nói của Lâm Kích ở bên kia bỗng nhiên không được rõ ràng, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa xe khép lại còn có tiếng gió.

"Lúc này mà cậu còn ra ngoài?"

Vinh Tình sửng sốt.

Không phải chứ, vào giờ này!

Chó săn nhỏ cậu ra ngoài làm gì?

Trong lòng anh theo bản năng nghĩ đến một vài "Hành động" chỉ buổi tối mới có thể làm được.

Fu.ck!

Không thể nào?

Anh bỗng nhiên lắc đầu.

Không thể nào, chó săn nhỏ không phải loại người như vậy!

"Đúng vậy, tốn chút thời gian tìm địa chỉ, nhưng mà hình như tôi đụng phải chút phiền phức rồi."

Lâm Kích bất đắc dĩ bị bảo vệ ngăn lại.

Tuy rằng dùng chút mánh khóe là tra được rốt cuộc Vinh Tình ở nhà nào, nhưng mà cậu quên mất muốn cho Vinh Tình bất ngờ vẫn hơi khó.

An ninh ở chỗ Vinh Tình cũng quá tốt rồi.

Cậu che kín khăn quàng cổ lại, khẩu trang cũng mang kín, giọng nói mang theo chút tiếc nuối.

"Tuy rằng có hơi không tiện nhưng mà anh có thể kêu bảo vệ thả tôi đi vào được không?"

Ánh mắt của cậu bất đắc dĩ liếc nhìn bảo vệ trước mặt.

Bảo vệ nghiêm túc lườm cậu một cái.

Nhìn cũng vô dụng!

Không được chủ nhà đồng ý thì người lạ không thể đi vào!

Cái gì?

Vinh Tình bỗng nhiên nhảy từ trên ghế sô pha, thiếu chút nữa té xuống!

"Cậu tới chỗ của tôi?"

Gì vậy, Lâm Kích đến chỗ anh?

Đến chỗ này của anh làm gì?

Để cảm ơn chuyện papa làm sao?

Nhưng mà cũng không cần tự mình đến mà?

Chẳng phải đã nói không cần trong điện thoại sao?

Vinh Tình có hơi mơ hồ, trong chớp mắt anh quên mất lật người nên lập tức cảm giác thân thể trống rỗng, rầm một tiếng té xuống đất.

.....

Mình nên vui mừng bởi vì dưới ghế sô pha được trải thảm mùa đông rất dày không?

Vinh Tình mặt không biểu cảm leo lên ghế sô pha, sờ sờ phần xương cụt bị thương, loáng thoáng cảm thấy một màn này hình như đã từng xảy ra.

"Ừm, tôi tới gặp anh, có lẽ sẽ không quấy rầy đến thời gian của anh quá nhiều."

Lâm Kích mơ hồ nghe thấy tiếng động, cậu nhịn cười.

Cậu càng ngày càng hiểu rõ Vinh Tình.

Lại nói lần sau không bằng tặng thảm sẽ tốt hơn.

"A, ừm."

Vinh Tình mờ mịt gật đầu, sau đó nói với bảo vệ một tiếng cho người vào.

Vậy nên chó săn nhỏ muốn tới đây?

Vinh Tình cầm điện thoại đã cúp máy đứng một lúc lâu, bỗng nhiên lấy lại phản ứng!

Mình mới vừa làm nhăn âu phục trên ghế sô pha!

Không được!

Như vậy mình sẽ bị chó săn nhỏ nhìn thấy vẻ không đẹp trai vô cùng mất mặt kia?!

Anh nhanh chóng chui vào phong để quần áo và sau khi loay hoay để tìm cách phối đồ suốt mười phút, thì thay qua một bộ quần áo ở nhà mà anh tự nhận là bình thường nhất, kiểu tóc vốn được cố định cũng bị anh nhanh chóng cào cho rối bời, nằm sấp trên đầu anh càng làm cho anh trông trẻ hơn vài tuổi.

Lại soi gương lần nữa Vinh Tình mới hài lòng.

Không hổ là mình, cho dù giả bộ non nớt thì nhìn qua vẫn rất non nớt.

Không sai, như vậy thoạt nhìn cũng không khác nhau lắm so với chó săn nhỏ?

Tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên, Vinh Tình lập tức mang dép lê chạy ra mở cửa.

Anh tuyệt đối không có mong đợi!

Anh chỉ là đã lâu không gặp mặt bạn bè!

Ai! Chính là như vậy!

Vừa mở cửa ra Lâm Kích đã đứng trước cửa, trên người còn mang theo gió sương lạnh lẽo.

Cậu hơi cúi đầu liếc mắt nhìn Vinh Tình rõ ràng đã ăn mặc tỉ mỉ, trong lòng càng lúc càng nhu hòa.

Cảm giác được người khác coi trọng thật sự rất tuyệt.

Vinh Tình cũng ngẩng đầu lên.

Dưới ánh trăng, Lâm Kích đứng trước cửa tháo khẩu trang xuống, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng.

+

Cậu giơ tay đưa một quả táo được đóng gói tinh xảo tới.

"Mặc dù có hơi muộn nhưng mà, Giáng sinh vui vẻ."

Vinh Tình sững sờ tại chỗ.

Vậy nên "Sinh hoạt về đêm" của Lâm Kích là mình?
Bình Luận (0)
Comment