Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 100

Hắn là ai? Có chuyện gì vậy?

Chỉ là, mặc kệ hắn chạy hướng nào thì đều nhận phải ánh mắt nghi kỵ bất an.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên trên xe lửa liền đồng loạt xuất động, chặn hắn lại, "Đồng chí, xin giao vali này ra đây.”

Đồng bọn vừa tức vừa sợ, còn cố giả bộ bình tĩnh, "Đây là đồ của tôi, dựa vào cái gì?”

Hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại chuyện kỳ quái này, đây là thứ đồ chơi gì vậy?

Một thanh âm trong trẻo vang lên, "Đồ của anh sao? Vậy anh gọi nó một tiếng, xem nó có trả lời không?

Đồng bọn quay đầu nhìn thoáng qua, đồng tử co rụt lại, đây không phải là mục tiêu kia sao? “Bệnh thần kinh.”

Cố Vân Khê dám ngủ trên xe lửa, tự nhiên là không sợ, sáng sớm trước khi đi đã động tay động chân.

“Đồng chí, đây là hành lý của tôi, hắn là tên tên móc túi, bắt hắn lại đi.”

Đồng bọn vội vàng quát: "Mày tuổi còn trẻ tại sao ăn nói lung tung? tao cũng không biết mày, làm sao có thể trộm đồ của mày được?"

Hắn giơ tay lên, một bộ nghiêm túc, "Đồng chí nhân viên, tôi thề không có tới gần chỗ cô bé này, nó đây là hãm hại..."

Nhân viên nhìn chằm chằm vali hành lý đang kêu không ngừng, đây là kích hoạt còi báo động? Nhưng lắp còi báo động trên vali du lịch, cũng quá thần kỳ rồi.

“Tôi hỏi anh một câu, đây thật sự là hành lý của anh sao?"

"Đúng, chính là của tôi!" Đồng bọn nói chuyện rất khí thái, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện thất đức này, rất nhanh liền khôi phục trấn định.

Hành lý này lại không có viết tên, hắn nói là của hắn, ai có thể phủ nhận?

Nhân viên phục vụ cũng không ngốc, "Sao cứ kêu hoài vậy? Tắt tiếng trước đi.”

Đầu óc đồng bọn xoay nhanh, cái khó ló cái khôn, "Tôi không cẩn thận để đồ chơi biết hú còi ở bên trong, là đồ chơi mua cho con trai tôi.”

Về phần đóng như thế nào, hắn tránh không nói.

Cố Vân Khê cười híp mắt nhéo nhéo cằm, "Vậy anh lấy ra cho mọi người xem đi.”

Đồng bọn cứng cổ tức giận kêu lên, "Tại sao tao phải nghe lời một con nhóc như mày?”

Hắn giả bộ như thật, nhưng vấn đề là, tiếng còi đòi mạng này không ngừng kêu ở bên tai, khiến đến tất cả mọi người đều khó chịu. Tề Thiệu thản nhiên nói, "Anh không mở được cái rương này đâu.”

Đồng bọn ra vẻ ngạo mạn, "Ha ha, đúng là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe, đây là túi du lịch cao cấp mà thân thích nước ngoài tặng tôi, đặc biệt cao cấp..."

Nhân viên giữ chặt cánh tay hắn, "Đi, đến phòng nhân viên.”

Đồng bọn liều mạng giãy dụa, nhưng không thoát khỏi trói buộc của mấy người, chỉ có thể điên cuồng nháy mắt với đồng bọn bốn phía để xin giúp đỡ.

Nhưng, thời điểm mấu chốt này, ai dám nhảy ra?

Lý tẩu tử cứ như vậy trơ mắt nhìn đồng bọn bị kéo đi, thân cũng không dám nhúc nhích.

Cô ta rõ ràng cảm giác được hai ánh mắt tập trung vào mình, ngẩng đầu nhìn lên, là Tề Thiệu và Cố Vân Khê.

Biểu tình của hai người cực kỳ giống nhau, như cười như không, giống như đang xem một câu chuyện cười, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Đáy lòng cô ta dâng lên một tia hàn ý, không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.

Hình như, lần này đá trúng tấm sắt.

Nhưng, kỳ quái chính là, hai người đều không bắt cô ta ra, mà là lúc đi qua người cô thì lại nở nụ cười.

Cô ta không hiểu thâm ý, nhưng vẫn bị dọa, thiếu nam thiếu nữ này không giống người bình thường.

Đến phòng nhân viên, tiếp viên trưởng trực tiếp yêu cầu mở vali kiểm tra.

Đồng bọn chần chờ một chút, không biết bên trong là vật gì, nhưng khẳng định là đặc biệt quý giá, nếu không hai tên ngốc kia sẽ không khẩn trương như vậy.

Tiền tài không để ra ngoài, bị những nhân viên phục vụ này thấy được thì nhất định sẽ truy vấn, làm sao qua loa tắc trách?

“Anh không mở? Vậy để tôi.”

Tiếp viên trưởng tự mình động thủ, ngồi xổm xuống, đồng bọn thấy thế liền khẩn trương, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị nhân viên công tác khác ngăn cản.

Hắn ngơ ngác nhìn nhân viên kéo vỏ ngoài ra, lộ ra thân rương bên trong.

Tiếp viên trưởng kinh ngạc kêu lên: "Ồ, đây là hộp mật mã? Mua ở nước ngoài sao? mật mã là bao nhiêu?"

Mình ở xe lửa mấy chục năm, kiến thức rộng rãi, gặp qua không ít chuyện lạ.

Đồng bọn nào biết được, "Tôi... tôi quên mất.”

Bình Luận (0)
Comment