Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 116

Tất cả mọi người nhìn bọn họ, cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng là từ bên ngoài đến, nhưng lại coi đây là nhà mình, tự mình dạy học một đối một, rốt cuộc sao có thể làm được điểm này?

Tề Thiệu chưa bao giờ để ý ánh mắt người khác, "Vừa rồi tôi nói, nhóc đều hiểu sao?”

“Hiểu.” Cố Vân Khê nóng lòng muốn thử, hăng hái ngang nhiên, “Để tôi thử xem.”

Mọi người ha hả, tỏ vẻ hoài nghi, chỉ dạy hơn mười phút thì có thể học được cái gì? Trẻ con thích ra vẻ.

Tề Thiệu tránh khỏi chỗ ngồi, Cố Vân Khê liền ngồi xuống, khi hai tay cô chạm vào bàn phím, một loại cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra.

Trước đây, cô luôn mang theo máy tính xách tay của mình đến bất cứ nơi nào cô đi, đó là một trong những hành lý quan trọng nhất của cô.

Cô có thể nhắm mắt đánh máy, cũng không cần nhìn bàn phím.

Nhưng, lúc này, cô chỉ có thể giả bộ không hiểu, giả bộ xa cách, dù sao Cố Hải Triều còn ở một bên nhìn em gái mình.

Nhà họ Cố không mua nổi máy tính, cô giải thích thế nào đây? Vô sự tự thông sao? Máy tính này có tính chuyên nghiệp rất cao, không lên máy bay thì rất khó học.

Tề Thiệu kiên nhẫn cầm tay dạy cô nên thả tay như thế nào, lại đánh chữ làm sao, làm cách nào để nhập vào mệnh lệnh.

Cố Vân Khê đã cực lực khắc chế, sau khi sờ soạng năm phút liền trôi chảy.

Hai tay của cô tung bay trên bàn phím, một đôi mắt chỉ cần nhìn chằm chằm màn hình, cứ thể gõ ra một đống mệnh lệnh, không sai chữ nào.

Cô xem một lần là có thể ghi nhớ, rập khuôn như cũ.

Mọi người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, mẹ ơi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì tất cả đều sẽ hoài nghi cô gian lận.

Cố Hải Triều cái gì cũng không hiểu, ánh mắt nhìn thao tác của em gái, lại nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của mọi người, anh đắc ý muốn chết, nhất định là em gái quá ưu tú.

Ai, làm sao bây giờ, em gái nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là ưu tú làm cho người ta ghen tị.

Mấy người bên Inoue cũng nhịn không được mà đi tới, "Cô bé, trước kia em đã học qua máy tính sao?”

Hắn nói tiếng Trung, chỉ là khẩu âm hơi kỳ quái, nhưng không ảnh hưởng đến giao lưu.

“Không có, trong nhà không có điều kiện đó.” Cố Vân Khê nhắm mắt nói dối, "Em chỉ học nhanh một chút, đầu óc thông minh một chút, chỉ số thông minh cao một chút, những thứ khác đều bình thường không có gì lạ.” Mọi người:...

Các giáo sư như có lửa nóng đốt ở trong lòng, cái này gọi là bình thường không có gì lạ? Rõ ràng là thiên tài, năng lực lĩnh ngộ cùng học quá thật sự quá mạnh.

“Cô bé này cũng xuất thân từ lớp thiếu niên của Trung Khoa sao?” Thật hâm mộ và ghen tỵ, nguồn sinh viên của Trung Khoa không chỉ tốt quá mức, mà còn vượt xa những trường học khác.

Tôn Thiên Minh hạ giọng cười nói, "Chưa có, năm nay mới thi chọn trường, năng lực học tập của cô bé vô cùng tốt, rất có thiên phú trong lĩnh vực điện tử, ăng ten Teletubbies kia chính là do cô bé này phát minh.”

Ăng ten Teletubbies hoành không xuất thế, tập kích cuốn cả tòa thành thị, trên cơ bản người có điều kiện đều mua, tự nhiên những giáo sư này cũng không bỏ qua.

Chính bởi vì họ là dân chuyên nghiệp, cho nên mới biết hàm lượng kỹ thuật của máy khuếch đại trong ăng ten Teletubbies cao bao nhiêu.

Qủa nhiên cao thủ nằm trong dân gian.

Kết quả, cao thủ lại còn là một cô bé? Thật sự quá thú vị!!

Các giáo sư không kiềm chế được kích động, hận không thể lập tức giao lưu với Cố Vân Khê, nhanh chóng đến trường chúng tôi, lựa chọn trường học của chúng tôi là đúng nhất.

Nhưng, tình huống trước mắt, chỉ có thể nhịn.

Giáo sư Trương nhịn không được mà tự lẩm bẩm, "Chỉ mới là một cô bé tuổi còn nhỏ, dựa vào cái gì mà có thể làm ra sản phẩm kỹ thuật cao như vậy?”

Tôn Thiên Minh không khỏi vui vẻ, cáo này lúc ăn cơm, ông đã hỏi qua “Dựa vào tự học, ngày nào cô bé cũng ngâm mình trong thư viện.”

Các giáo sư:...

Có chút không hợp thói thường!

Nhưng, thế giới của thiên tài không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Giáo sư Trương là người yêu tài, trong lòng có ý nghĩ: "Học sinh này tôi chắc chắn muốn.”

Những người khác cũng không cam lòng yếu thế, "Đừng nha, tất cả đừng có tranh với tôi, tôi là một bà lão thích các nữ sinh thông minh lanh lợi.”

Ai không muốn có một sinh viên tài năng? Không riêng gì cảm giác thành tựu, mà còn có thể quang diệu sư môn.

Giáo sư Tiền ha hả cười nói, "Học sinh của tôi thật thông minh, thật chờ mong.”

Những người khác nhao nhao trừng hắn, không biết xấu hổ! Ai là học trò của ông? Đã có ai đồng ý chưa?

Bình Luận (0)
Comment