Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 139

Cố Vân Khê thi tốt nghiệp trung học xong vẫn không thể nghỉ ngơi, bốn ngày sau chính là sơ khảo vào Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.

Cô dự định thi vào trường này, có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.

Về phần anh em Cố Hải Triều, chỉ cần bắt được người âm thầm giở trò quỷ, thì cũng không cần lo lắng.

Hai chị em Cố Vân Thải còn phải thi vào trung học phổ thông, cho nên cũng đang khẩn trương ôn tập.

Cô ở nhà an tĩnh làm ổ hai ngày, tính toán ngày thứ ba sẽ xuất phát sớm.

Nhưng ở trong mắt người khác, cô chính là tinh thần chán nản, trốn xấu hổ.

Lời đồn về Cố Vân Khê càng truyền càng mãnh liệt, lời gì cũng nói ra, cái gì chỉ có hư danh, tư cách sơ thẩm là thông qua thủ đoạn không đạo đức mà có được, cô không có bản lĩnh gì, chỉ là một đứa nhóc tâm cơ.

Đem cô trở thành yêu, điều này làm cho mấy anh em Cố Hải Triều tức muốn chết, muốn tìm người phân rõ phải trái, nhưng lại bị Cố Vân Khê ngăn lại.

Bỗng nhiên truyền thành như vậy, tự nhiên là có người ở sau lưng giở trò quỷ, cô đã đoán được là ai.

Trưa hôm đó, cán bộ trong nhà máy tìm tới, trực tiếp tìm tới Cố gia.

Cố Hải Triều thấy thế, nhiệt tình chào hỏi, "Cán bộ Trần, cán bộ Tăng, sao hai vị lại tới đây? Mau vào trong.”

Cán bộ Trần nhìn chung quanh bốn phía, đồ dùng trong nhà rách nát, nhưng thu dọn chỉnh tề, trên bàn cơm nhỏ đẩy đầy sách vở.

Trong mắt cô hiện lên một tia không đành lòng, "Các cậu bị tố cáo rồi.”

Cô rất có cảm tình với mấy đứa trẻ này, nhưng hiện tại dư luận lên men càng ngày càng nghiêm trọng, lãnh đạo nhà máy đều không kiềm chế được.

Cố Hải Triều ngây ngẩn cả người, "A, cái gì?”

Trần cán sự nghiêm mặt nói, "Nói các cậu kiếm được nhiều tiền, không phải là công nhân viên chức trong nhà máy, nhưng lại ở nhà của nhà máy phát xuống, bị gọi là đào góc tường.”

Nếu như rất nghèo, đều sống không nổi, mọi người sẽ phát thiện tâm, nhưng ngươi có tiền, lại chiếm đồ của người khác, vậy sẽ cùng nhau tấn công. Sắc mặt Cố Hải Triều khó coi, tuy rằng ah đã sớm muốn chuyển đi, nhưng không muốn cứ xám xịt như vậy cút đi.

“Là bên cạnh báo cáo?”

Cán bộ Trần từ chối cho ý kiến, cán bộ Tăng chủ động tiếp nhận đề tài, "Rất nhiều người tố cáo, ý kiến của mọi người rất lớn, mỗi ngày đến nhà máy náo loạn, những người đó đều không được phân nhà, hoàn cảnh sống rất kém cỏi...... Cho nên, chúng ta tới kiểm chứng tình huống.”

Hắn nhịn không được hỏi, "Các ngươi thật sự kiếm được nhiều tiền?”

Sao cảm giác có chút không chân thật? Nửa năm trước tình cảnh của bọn họ tràn ngập nguy cơ, đáng thương vô cùng.

Lúc này mới qua nửa năm, liền xoay người?

Tiền dễ kiếm như vậy sao?

Một giọng già nua vang lên, "Còn phải hỏi sao? Chỉ cần có mắt sáng đều nhìn ra, nhìn bọn họ mặc quần áo, không có một chút vá lỗi, trên người trên mặt đều là thịt, ra ra vào vào lái một chiếc xe ba bánh mấy ngàn khối, đều nói rõ kiếm được nhiều tiền, thật sự là mất lương tâm a, có tiền không hiếu kính trưởng bối, còn kiếm tiền của lão hàng xóm, lừa gạt thế nhân, người như vậy sống cũng là lãng phí lương thực."

Là Cố lão thái, còn có một đám hàng xóm chuyện tốt đứng ở cửa nghe lén.

Cán bộ Trần nhướng mày, bà lão này thật sự rất ghê tởm, ngay từ đầu chính là bà ta nhấc lên, còn chạy tán loạn khắp nơi, quá ác độc.

Cố Hải Triều theo bản năng nhìn về phía em gái, mọi người theo tầm mắt của anh nhìn qua.

Cố gia, chân chính làm chủ chính là người nhỏ nhất này?

Cố Vân Khê đứng dậy, "Cán bộ Trần, cán bộ Tăng, hai vị là người đã vươn tay giúp đỡ anh em chúng em trong lúc gian nan nhất, một phần ân tình này thủy chung khắc ghi trong lòng, em cũng không làm khó hai vị, cũng sẽ đem phòng trả lại cho nhà máy, để cho những người công nhận khác có nhà để ở…”

Theo lý thuyết, căn nhà này chia cho cha Cố, con cái có thể kế thừa hay không vốn không do bọn họ quyết định được.

Quyền sở hữu thuộc về nhà máy, chỉ có nhà máy mới có quyền xử lý.

Cố lão thái tức giận nhảy dựng lên, "Không được, vốn là đồ của Cố gia, bọn họ không giữ được, vậy nên để cho chúng ta ở.”

Cố Vân Khê căn bản không để ý tới bà, cô không cần, nhưng cũng sẽ không nhường cho nhị phòng, trong nhà máy cũng không ngốc.

Bình Luận (0)
Comment