Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 156

Trước khi đi, Tề lão gia còn để lại cho Cố Vân Khê một phần quà gặp mặt, là một cái máy ảnh, Cố Vân Khê muốn khéo léo từ chối cũng không được.

Chờ ông mang theo người ào ào rời đi, trong phòng lập tức thanh tĩnh, Cố Vân Khê nhịn không được cảm khái, "Tôi không nghĩ tới cha anh là người nhiệt tình như vậy.’

Khóe miệng Tề Thiệu co rút, "Nhóc là người đầu tiên nói như vậy, tin tưởng tôi, ông ấy bình thường cũng không như vậy đâu.”

“A, tôi thật sự là một phụ nữ hoàn mỹ c.h.ế.t tiệt, ưu tú đến mức người gặp người yêu." Cố Vân Khê nói đùa.

Tề Thiệu: … Còn phụ nữ nữa, rõ ràng chỉ là một nữ sinh 14 tuổi.

“Chuyện ra nước ngoài nhóc suy nghĩ kỹ đi, cứ chiếu theo tâm tư của nhóc, đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Biết rồi.”

Cố Vân Khê bắt đầu tháo dỡ lắp ráp, nhiều lần chơi đùa nghiên cứu, mà Tề Thiệu hỗ trợ lấy được các loại chip điện tử từ HK.

Ai có thể nghĩ đến, thập niên 80, HK từng là thị trấn phát triển quan trọng của ngành công nghiệp chip bán dẫn, có năng lực tự nghiên cứu phát triển. Đáng tiếc, đủ loại nguyên nhân không thể phát triển, dẫn đến bị TSMC cùng Tam Tinh vượt qua.



Mà bên kia, Hải Thành, Cố Hải Triều đưa em trai em gái đến trường thi, cùng bọn họ hoàn thành một trong những cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời.

Lúc Cố Hải Ba từ trường thi đi ra, cả người thoải mái, còn nói một câu, "Em không ngờ đề thi lại đơn giản như vậy, mấy câu khó đều bị em gái đặt trúng.”

Em gái cậu thật sự rất lợi hại.

“Chị hai, chị thi thế nào?”

Cố Vân Thải cũng không tự tin như vậy, "Chị... mỗi đề đều điền vào, về phần đúng sai, chị cũng không biết.”

Cố Hải Triều vỗ vỗ bả vai em gái, "Thi xong cũng đừng nghĩ, thả lỏng một chút.”

“Nếu không, chúng ta đi tìm em gái chơi đi?” Cố Hải Ba còn chưa đi xa nhà bao giờ.

"Đừng nháo, tiểu Khê đang gặp phải khảo hạch nghiêm khắc nhất, chỉ nhằm vào một mình con bé..." Cố Hải Triều khẽ lắc đầu.

Đang lúc em trai em gái thi vào trung học phổ thông, cho nên chuyện này liền giấu diếm, miễn cho ảnh hưởng đến bọn họ.

Chị em Cố Hải Ba không khỏi nóng nảy, "A, còn có loại chuyện này? Mau nói cho tụi em biết.”

Cố Hải Triều lấy ra thư em gái tự tay viết, đưa qua, hai người khẩn cấp đọc.

"Nói cách khác, tiểu Khê nếu như thông qua, thì con bé có thể một đường lên thẳng? còn được đại lão nhìn với con mắt khác?”

“Đúng, là ý này.”

“Sao em gái tôi lại giỏi như vậy chứ.” Cố Hải Triều vui vẻ không chịu nỗi: “Không được, em phải về nhà đọc sách, chuẩn bị đầy đủ kiến thức trung học.”

“Chị hai, cùng đi đi, chúng ta không thể làm Tiểu Khê mất mặt, phải cố gắng hơn nữa mới được.” “Được.” Cố Vân Thải nhớ tới một chuyện, "Anh cả, có phải bà nội lại đến xưởng làm náo loạn không?”

Vị trí xưởng rất nhiều người biết, tuy nhiên, nhà mới của bọn họ cũng không có mấy người biết, có thể trốn tránh thanh tĩnh.

Cố Như bị bắt giam vài ngày, náo loạn khắp thành, Cố lão thái cùng nhị phòng có thể không hận bọn họ sao?

Cố Hải Triều cười lạnh một tiếng, "Nháo thì nháo, chi là anh đã bảo Phương Kế Phi báo cảnh sát.”

Anh không có lộ diện, mà là đem Phương Kế Phi đề lên làm chủ nhiệm phân xưởng, chủ yếu quản lý sản xuất, lại đề cử vài người phụ trách bộ phận tiêu thụ cùng tài vụ nhà kho, xem như là ban quản lý sơ cấp.

Thỉnh thoảng anh không đến xưởng, cũng không ảnh hưởng đến sản xuất hàng ngày.

Dưới tình huống như vậy, Cố lão thái đi nháo đi đập đồ, ấn cho bà một cái mũ phá hư sản xuất cũng không oan, cũng nhốt vào vài ngày.

Dù sao, anh liền giả bộ không biết.

“Chú hai cư nhiên không có động tĩnh gì sao?”

Chú Cố chạy ngược chạy xuôi vài ngày, muốn cứu con gái và mẹ già ra, mấy năm nay hắn vẫn núp sau lưng phụ nữ, người phụ nữ ở phía trước đấu tranh anh dũng, hắn chỉ cần nhặt chỗ tốt là được.

Hiện tại, hắn không thể không đứng ra, đối mặt với đại chúng chỉ trỏ, cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

“Bà Diệp, bà nói cho cháu biết đi, cháu không phải đi gây sự, chỉ là muốn hòa giải với họ thôi.”

Hắn đau khổ cầu xin, nhưng bà Diệp chỉ thở dài, "Tôi thật sự không biết địa chỉ nhà mới của anh em Hải Triều, cậu cầu xin cũng vô dụng.”

Chú Cố nhìn về phía cô bé nhỏ: “Lữ Tinh nhất định biết.”

Lữ Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lành lạnh nói, "Cháu không biết, cháu cố ý không hỏi.” Đề phòng chính là một ngày như vậy.

Chú Cố: … Cố ý không hỏi?

“Bà Diệp, bà là gia đình liệt sĩ, lời bà nói rất có tác dụng, xin bà giúp cháu đi, mẹ cháu lớn tuổi rồi, chịu không nổi khổ, cháu chỉ cầu xin bà ra ngoài.”

Bà Diệp có chút quan hệ, nhưng tại sao phải lãng phí trên người loại người này? Không đáng đâu.

“Thật ra, cậu cũng không cần gấp như vậy, cũng không phải tội lớn gì, nhốt vài ngày rồi sẽ được thả ra thôi.”

Không phải nói như vậy, sớm muộn một chút có thể giống nhau sao? Nhưng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bà Diệp, hắn biết nói gì cũng vô dụng.

Hận ý trong lòng càng ngày càng nồng đậm, hôm nay những người làm nhục hắn, tương lai hắn một người cũng sẽ không buông tha.

Vài ngày sau, hai chị em Lữ Tinh và Cố Vân Thải gặp nhau ở thư viện, "Cố Như và Cố lão thái được thả ra rồi.”

Trong dự liệu, hai chị em Cố Vân Thải đều không có phản ứng gì, đi ra thì đi ra, chỉ cần dám đến nháo nữa, sẽ báo cảnh sát.

Nhưng tin tức kế tiếp liền nổ tung, sắc mặt bọn họ kịch biến.

“Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa, lỗ tai của tôi hình như xảy ra vấn đề, không nghe rõ.”

Bình Luận (0)
Comment