Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 172

Khẩu khí của cô rất lớn, bày ra giọng điệu phân phó, chứ không phải thỉnh cầu.

Quả nhiên, đối phương không dám chậm trễ, "Xin chờ một lát.”

Đối phương buông điện thoại xuống, rón rén đi về phía bàn ăn chủ vị, cúi đầu nói, "Cà, có người tìm ngài..."

Lão gia tóc bạc trắng sửng sốt một hồi, "Chỉ rõ tìm ta? Nói có chuyện quan trọng? Tên là gì?”

“A, hình như là họ Cố, cụ thể tên là gì thì không nghe rõ.”

Một cô gái trẻ tuổi khác, ăn mặc xinh đẹp, hơi hơi nhíu mày, rất là không kiên nhẫn.

“Lại là người loạn thất bát tao nào gọi điện thoại tới? Đêm giao thừa có phiền hay không?”

“Câm miệng.” Tề Thiệu ở phía đối diện đảo mắt qua, cô gái trẻ lập tức câm như hến.

Ông lão đứng lên, đi về phía phòng điện thoại, cầm lấy điện thoại, "Alo.”

Cố Vân Khê không chỉ đã gặp qua là không quên được, thanh âm nghe qua một lần liền lập tức có thể nghe ra.

“Chào ông Tề, cháu là Cố Vân Khê, chúc mừng năm mới, chúc ông càng già càng khỏe mạnh, thân thể an khang, mỗi năm đều đón năm mới vui vẻ.”.

Tề lão gia ngây ngẩn cả người, tuyệt đối không nghĩ tới là Cố Vân Khê, "Cảm ơn, cũng chúc cháu năm mới vui vẻ, cháu nói có chuyện gì quan trọng sao?"

Thanh âm Cố Vân Khê vừa dễ nghe vừa thanh thúy, "Tề Thiệu đã nói với ông chưa, chúng ta đã nghiên cứu xong nồi cơm điện tử?"

"Nói vài câu, hai đứa làm không tệ." Tề lão gia có ấn tưởng rất khá đối với cô, lần trước thấy cô tháo nồi cơm điện, không nghĩ tới nhanh như vậy liền làm ra trò hay.

Tiểu cô nương này rất có tiềm lực, ông rất xem trọng tương lai của cô, mà ông cung không ngại đầu tư sớm.

Cố Vân Khê cười híp mắt ném một quả b.o.m hạng nặng, "Vậy, hắn có nói qua hay không, chúng cháu còn có một hạng mục nghiên cứu trâu bò hơn sắp ra thành quả?"

“Kiếm tiền nhiều hơn nồi cơm điện không?” Tề lão gia rất xem trọng hạng mục này, bây giờ nồi cơm điện hoặc là đến từ HK, hoặc là đến từ R bản, trong nước cũng có, nhưng kỹ thuật rõ ràng rất lạc hậu.

Lấy được quyền đại lý nồi cơm điện, ông còn tỏ vẻ tạm được.

Giọng nói kiêu ngạo tự đắc của Cố Vân Khê truyền vào tai ông, "Nồi cơm điện thì tính là gì, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là kiếm tiền nhiều hơn tập đoàn Tề thị của ông.”

Tề lão gia cũng không tin, coi như tiểu cô nương này đang tự làm quá, khoác lác không đánh bản nháp, "Ha ha ha.”

Cố Vân Khê rất rõ việc nắm bắt người khác, cô tiếp tục nói: “Ông không tin cũng không sao, chờ có thành quả thì ông tự nhiên sẽ nhìn thấy, khí đó cháu sẽ lựa chọn đối tượng hợp tác trong phạm vi thế giới, a, nếu Tề Thiệu không nói, vậy khẳng định là có nguyên nhân, cháu cúp trước, cháu chỉ ân cần thăm hỏi một tiếng mà thôi.”

Cô cùng Tề Thiệu đều là sinh viên, không có khả năng buông việc học đi buôn bán, đến lúc đó tất nhiên phải tìm một đối tác hợp tác, đem kỹ thuật chuyển hóa thành quả.

Theo lý thuyết, Cố Hải Triều là người thân, hẳn là một ứng cử viên không tồi. Nhưng, thứ nhất, anh không hiểu kỹ thuật, thứ hai, anh cũng không có lớn như vậy năng lực thúc đẩy công ty đi ra thế giới.

Về phần Tề gia, cô phải quan sát một chút, còn chuẩn bị thêm ít lựa chọn.

“Chờ một chút.” Tề lão gia tử kịp thời gọi cô lại.

“Có hứng thú đến Thâm Thành chơi không? Gần sang năm mới ở nhà cũng chán, không bằng ra ngoài du lịch.”

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, tất cả đều như cô mong muốn, "Du lịch? Nghe có vẻ không tệ, nhưng mà, cháu muốn ở bên người nhà.”

“Mang người nhà theo, như vậy đi, tôi bảo thư ký đặt vé máy bay, bay thẳng đến Thâm Thành, tất cả chi phí tôi bao hết.” Tề lão gia vì thuyết phục cô, không tiếc bỏ vốn gốc.

Khuyên nhủ nửa ngày, mới thuyết phục được Cố Vân Khê, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Tề lão gia.”

Chờ cô cúp điện thoại, liền nhìn thấy mấy đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Cố Vân Thải vội vàng hỏi, "Tiểu Khê, chúng ta đi Thâm Thành du lịch sao?”

Đúng, người ta bao ăn ở bao vé máy bay, còn phụ trách dắt đi chơi.” Cố Vân Khê cười khả ái, chơi là chuyện thuận tiện.

Quan trọng nhất là, mượn mạng lưới quan hệ của Tề lão gia, dù gì người ta cũng là địa đầu xà.

Hơn nữa, Thâm Thành và HK cách nhau một con sông, từ sau khi cải cách mở cửa, hai bên lui tới tương đối thường xuyên, hỏi thăm chút tin tức cũng là chuyện đơn giản.

Đây coi như là chiến thuật quanh co của binh gia.

Ai uy, còn có chuyện tốt như vậy, tất cả mọi người đều vô cùn hưng phấn.

“Chúng ta nên mang theo cái gì? "Cố Hải Ba vui vẻ hoa chân múa tay vui sướng, em gái của cậu cũng quá thông minh đi.

Cố Vân Khê suy nghĩ một lát, mới ní "Mang một ít đặc sản cùng quần áo."

Cứ quyết định vui vẻ như vậy…

Ngày thứ hai, mấy anh em Cố Văn Khê đã đến sân bay, thuận lợi cầm được vé trong tay.

Đây là lần đầu tiên ba anh em Cố Hải Triều đi máy bay, ai ai cũng kích động, một đêm ngủ không được ngon giấc, mắt cũng hóa thành gấu trúc.

Cố Vân Thải nhìn áo khoác trên người mình, có chút khẩn trương: “Tiều Khê, chúng ta mặc như vậy cũng được sao? Nghe nói thời trang bên Thâm Thanh rất thời thượng, chúng ta có phải hơi quê mùa rồi không?”

“Rốt tốt mà, vừa sạch sẽ lại vừa giữ ấm.” Mấy anh em Cố Văn Khê đều mặc áo khoác giản dị, dù sao tất cả mọi người mặc như vậy cũng không thấy vấn đề gì.

“Nếu bên kia có quần áo đẹp thì chúng ta liền mua vài bộ để thay đổi.”

Chỉ cần có tiền là có thể giải quyết, cũng không tình là chuyện lớn gì.

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment