Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 174

Đến giờ ăn tối, ông Tề đúng hẹn tới: "Cố Vân Khê, chúng ta lại gặp mặt.”

Cố Vân Khê tự nhiên hào phóng chào hỏi ông, sau đó nhìn về phía người nhà của mình, "Để em giới thiệu một chút, vị này là cha của Tề Thiệu, đây là anh trai cháu, Cố Hải Triều, chị hai, Cố Vân Thải, anh trai nhỏ, Cố Hải Ba.”

Tề lão gia nhìn rất uy nghiêm, bên cạnh có vài nhân viên đi theo, khí thế bức người.

Cố Hải Triều có chút hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, "Tề lão gia, ngài khỏe chứ, làm phiền ngài rồi.”

Tề lão gia mỉm cười, có thêm một tia hiền lành, "Là Hải Triều đúng không, nghe nói cậu vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi dưỡng ba đứa em lớn lên, đúng là giỏi giang.”

Cố Hải Triều là anh cả, cảm thấy đây đều là việc anh nên làm, "Đâu có, bọn họ đều rất ngoan, bọn họ đều là trụ cột tinh thần của cháu.”

Tề lão gia giật mình, không biết tại sao lại có chút thương cảm, "Tôi hâm mộ nhất là gia đình hòa thuận, mọi người đều rất tốt, hi vọng các cháu có thể tiếp tục yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.”

Cố Hải Triều nghe ra ý thương cảm, lại không biết là chuyện gì xảy ra, cho nên cũng không dám nói thêm gì.

Tề lão gia cùng bọn họ tán gẫu ân cần thăm hỏi vài câu, phát cho mỗi người một bao lì xì, Cố Hải Triều khéo léo từ chối, nhưng Cố Vân Khê bảo bọn họ nhận lấy, đây là lễ mừng năm mới, chỉ cần nói một tiếng chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài là OK.

Tề lão gia nhìn Cố Vân Khê khí chất xuất chúng, lại nhìn ba người Cố gia có chút rụt rè khi đối mặt với ông, đúng là không giống người một nhà cho lắm.

Nhưng, giữa bọn họ rõ ràng có tình nghĩa thâm hậu, quan tâm lẫn nhau, thật sự là một nhà vui vẻ.

“Vân Khê, tới nơi này cảm giác như thế nào?”

Cố Vân Khê cười híp mắt nói, "Sức sống tràn đầy, là nơi đãi vàng của vô số người.”

Đây là lần thứ hai Tề lão gặp Cố Vân Khê, vẫn vì khí chất thản nhiên ung dung của cô mà thán phục. Cô ngồi ở đại sảnh rực rỡ, không thấy một tia co quắp, thần sắc lạnh nhạt, giống như từ nhỏ đã ra vào loại nơi xa hoa này.

Phải biết, không có mấy người có thể ung dung trước mặt ông, con cháu của ông cũng không được.

Chỉ có thể nói, ba người còn lại của Cố gia mới là phản ứng bình thường, mà Cố Vân Khê thì không giống.

Tuy nhiên, người có chỉ số thông minh cao thường sẽ không giống người thường, nhà mình cũng có một đứa như vậy, cho nên có thể hiểu được.

“Có hứng thú tới nơi này định cư hay không?”

“Tạm thời không có.” Cố Vân Khê ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn ra là cảnh biển xinh đẹp, "Bên này cách HK gần như vậy, có thể qua bên kia nhìn một chút không? Đến cũng đến rồi, không đi xem dường như có chút đáng tiếc.”

Tề lão gia nhìn cô thật sâu, đừng nhìn cô tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư rất kín đáo, không có khả năng nói mấy lời nhảm nhí vô dụng, "Cái này không dễ, nhưng, cũng không phải là không được."

Ông không từ chối, Cố Vân Khê cũng không có truy hỏi, Tề lão gia không thể không thừa nhận, cô gái này là một tiểu hồ ly, thật sự không thua gì nhưng lão già thành tinh trên thương trường kia.

“Đúng rồi, dự án cháu nói là gì?”

Con trai không chịu nhiều lời, chỉ nói một câu, hạng mục này là Cố Vân Khê nghĩ ra, cũng là cô chủ đạo, hắn chỉ là trợ thủ giúp đỡ, cho nên, tất cả lấy Cố Vân Khê làm chuẩn, cô muốn nói thì nói, không muốn nói, hắn cũng sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì.

Ai, đứa con trai này cái gì cũng tốt, chỉ là quá lý tưởng hóa, quá có nguyên tắc, quá quật cường, không hiểu biến báo.

“Trước mặt mọi người khó mà nói, hôm khác đi.” Cố Vân Khê tay phải cầm nước trái cây thưởng thức, thần sắc lạnh nhạt, " HK Mạc gia, ngài đã nghe nói qua chưa?”

Cô hỏi rất tùy ý, nhưng ba anh em Cố Hải Triều đồng loạt nhìn về phía Tề lão gia, không khí lập tức ngưng trệ.

Tề lão gia nhíu mày, như có điều suy nghĩ......

Bình Luận (0)
Comment