Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 185

Chính là nghiên cứu các công nghệ then chốt cốt lõi như radar trên không tự thích ứng với việc ức chế sóng tạp và chống quấy nhiễu. Lưu ý (1)

Nói cách khác, là nâng cao năng lực dò tìm cho radar của máy bay trinh sát, máy bay tiêm kích, loại trừ tất cả gây nhiễu, đồng thời đáp trả đối phương.

Đây là một khóa học hoàn toàn mới đối với Cố Vân Khê.

Nhưng, cô nóng lòng muốn thử, tinh thần cũng tràn đầy nhiệt tình.

Thách thức lớn nhất trong lĩnh vực hoàn toàn mới chưa từng đề cập đến, khiến ý chí chiến đấu của cô tăng lên.

Cô học rất nhanh, nhanh chóng hiểu rõ tư liệu tiến sĩ Hầu đưa cho mình, suy một ra ba, có lúc hỏi vấn đề quá mức xảo quyệt, hỏi tiến sĩ Hầu cứng họng không biết trả lời như thế nào.

Góc độ của cô mới lạ, thường xuyên có đủ loại suy nghĩ kỳ diệu, lúc mới nghe giống như hồ nháo, nhưng tinh tế cân nhắc, tư duy thoáng cái rộng mở, dường như... có thể thử xem?

Cô như m.á.u tươi rót vào phòng thí nghiệm buồn tẻ, mang đến sức sống mới, kích thích vô số cảm hứng.

Ngày hôm nay, Cố Vân Khê lê bước chân mệt mỏi trở về ký túc xá.

“Cố Vân Khê.”

Cố Vân Khê nhìn Tề Thiệu canh giữ ở cửa ký túc xá nữ, sửng sốt một hồi, "Sao anh lại tới đây?”

Đừng thấy hai người đều ở trường học, nhưng cơ hội gặp mặt rất ít, ai bận việc nấy.

Cô bận làm thí nghiệm, Tề Thiệu bận công việc xuất ngoại, lần trước gặp mặt đã là một tháng trước.

Tề Thiệu nhìn thiếu nữ gầy gò, thì có chút đau lòng, "Đi, tôi dẫn nhóc đi ăn cơm.”

Chú Thích trong nhà làm một bàn thức ăn, tất cả đều là món Cố Vân Khê thích ăn.

Cố Vân Khê ăn đến mặt mày hớn hở, ăn ngon thật, nếu mỗi ngày đều được ăn thì tốt rồi.

Gần đây bận rộn, thường xuyên quên ăn cơm, chỉ có thể ăn chút đồ ăn vặt lót bụng.

“Ăn nhiều một chút.” Tề Thiệu không ăn, chỉ là không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Cố Vân Khê rốt cục ý thức được không đúng, "Làm sao vậy?”

Tề Thiệu trầm mặc thật lâu, "Tôi phải đi.”

“Đi rồi à?” Cố Vân Khê mím môi, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã đến mùa hè, "Thư thông báo trúng tuyển tới rồi sao?"

“Ừm.” “Đi nhà nào?”

Tâm trạng của Tề Thiệu rất phức tạp, "Tôi chọn MIT, cha bảo tôi đi trước để thích nghi với hoàn cảnh.”

Cố Vân Khê trầm mặc, ăn hết miếng này đến miếng khác, nhưng hình như đồ ăn bỗng nhiên không còn thơm nữa.

Vậy đây là tiệc chia tay sao, trách không được phong phú như thế.

Một bàn tay to vươn tới sờ sờ đầu cô, "Tôi ở đó chờ nhóc.”

“Ai.” Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi, cô ghét nhất là ly biệt, mỗi một lần ly biệt đều làm cho người ta không thoải mái: “Anh bảo trọng, nhớ viết thư cho tôi đấy.”

“Được.” Tề Thiệu vẫn cho rằng mình là người lạnh nhạt, nhưng lúc này mới phát hiện, hắn cũng có người luyến tiếc.

“Nhóc phải ăn uống đầy đủ, đừng quên, học tập quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn.”

“Biết rồi.” Cố Vân Khê há miệng lớn ăn hủ tiếu xào bò, ai, cô đã bắt đầu hoài niệm món ngon như vậy.

“Nhóc…” Tề Thiệu muốn nói lại thôi, thần sắc phức tạp nói không ra lời.

Cố Vân Khê hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt ngây thơ còn chưa mất nét trẻ con, "Cái gì?”

Tề Thiệu hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại hoàn toàn thay đổi, "Cái này...nhà vẫn để cho nhóc ở, lại sắp xếp một bảo mẫu nấu cơm.”

Cố Vân Khê hoảng sợ, "Không cần, tôi ở ký túc xá là được rồi.”

Tuy rằng điều kiện ký túc xá rất kém cỏi, nhưng, chịu đựng chịu đựng liền thành thói quen.

Trong lòng Tề Thiệu càng không nỡ: “Nhà này không cho thuê, để trống cũng không tốt, nhóc cứ xem như trông nhà giúp tôi đi.”

“Được rồi.” Cố Vân Khê có phòng ở đây, nhưng thỉnh thoảng cuối tuần mới tới ở, chủ yếu là quá bận rộn," Chú Thích thím Thích cũng ra nước ngoài với anh sao?”

Tề Thiệu khẽ gật đầu, "Từ nhỏ bọn họ đã chăm sóc tôi, đây cũng là ý của cha.”

Hắn thật sự không yên lòng, "Nếu nhóc gặp phải chuyện không giải quyết được, thì đi tìm cha tôi, ông ấy rất vui lòng hỗ trợ.”

Tập đoàn Tề thị lấy được quyền kinh doanh trong nước của hệ thống Tất Thắng dân dụng, kiếm được không ít tiền, điều này làm cho ông cụ Tề vui mừng muốn chết, thái độ đối với Cố Vân Khê vô cùng tốt, bảo người ta tặng quà cho cô nhiều lần, nguyên liệu nấu ăn, châu báu cái gì cũng có.

“Được.” Cố Vân Khê mặt mày rũ xuống, có chút không vui, người có thể trò chuyện với cô trên thế giới này chỉ có Tề Thiệu, bọn họ có tam quan và lý niệm chung, nghiên cứu phát triển lại càng hợp nhau.

Vừa nghĩ tới phải thật nhiều năm không gặp được, cô liền buồn bực không thôi.

Trước khi đi, Tề Thiệu không yên lòng nhất chính là cô gái trước mắt này, rõ ràng quen biết không bao lâu, nhưng lại... "Nhóc muốn quà gì? Tôi ra nước ngoài mua cho nhóc.”

Bình Luận (0)
Comment