Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 206

Nhìn mấy anh em, anh đẩy em đẩy tạo ra tình cảnh hữu ái, Mạc Thừa Ân có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật sự không giống nhau.

Ông nghĩ đến con cháu trong nhà ngươi tranh ta đoạt, thì không khỏi hoài nghi, giáo dục của mình thật sự xảy ra vấn đề sao?

Trong nhà Tề lão gia cũng là một đoàn loạn ma, cho nên rất hâm mộ loại tình thân giúp đỡ lẫn nhau này.

“Tiểu Khê, khách sạn kia, cháu dự định sẽ phát triển như thế nào?”

Khách sạn năm sao được trang bị xa hoa kia có thể làm tiêu chí, vô cùng đặc sắc, ông cũng rất coi trọng.

Mấu chốt ở chỗ, người một nhà này tuổi còn nhỏ, đều là học sinh, mà người trưởng thành duy nhất là Cố Hải Triều còn đang bận rộn trăm chuyện, căn bản không để ý tới.

Cố Vân Khê hơi trầm ngâm: "Tề lão gia có hứng thú với chuyện này không?”

Tinh thân của Tề lão gia lập tức chấn động, ông thích nhất là trò chuyện với người thông minh: “Xin lắng tai nghe.”

Cố Vân Khê khẽ cười nói, "Cháu có hai phương án.”

“Thứ nhất, cháu đem quyền kinh doanh khách sạn cho ngài thuê, chỉ phụ trách thu tiền.”

"Thứ hai, Cố gia chúng cháu sẽ sáp nhập cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng không tham dự kinh doanh. Tề gia phụ trách quản lý, chính phủ Thâm Thành làm giám sát, ba bên cùng nắm giữ, ngài thấy thế nào?"

Phương án thứ nhất bớt việc nhất, nhưng phương án thứ hai lại có lợi nhuận cao hơn, cũng thuận thế đáp ứng chính phủ Thâm Thành, mỗi bên đều có ưu khuyết điểm riêng.

Ánh mắt Mạc Thừa Ân lóe lên, môi giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.

"Tôi muốn suy nghĩ một chút, đây là chuyện lớn." Tề lão gia thật cao hứng, lại có cơ hội buôn bán, Cố Vân Khê chính là tiểu tài thần, hợp tác với cô chỉ có nhiều lợi hơn.

Ông lại không nhịn được mà tán thưởng: “Đầu óc của cháu hoạt động như thế nào vậy? Thông minh khó tưởng, cháu thật sự không có ý định kinh doanh trong tương lai sao?”

“Cháu sợ mình quá ưu tú, sẽ khiến rất nhiều người không còn đường để đi, hay là thôi đi.” Cố Vân Khê không hứng thú lắm với việc buôn bán, "Nhưng mà, anh cả cháu nhất định sẽ đi con đường này, sau này xin được quan tâm.”

Anh cả cô có thiên phú, nhưng vì còn trẻ tuổi lại không có kinh nghiệm gì.

Chỉ cần anh có thể đảm đương một mặt, vậy khách sạn này sẽ trực tiếp được cho anh xử lý, nhưng trước mắt chỉ có thể chậm rãi, chờ anh trưởng thành hoàn toàn.

Tầm mắt Tề lão gia rơi vào trên người Cố Hải Triều, đứa nhỏ này tốt thì tốt, nhưng so với Cố Vân Khê thì có vẻ quá ngây ngô, rốt cuộc vẫn là quá trẻ.

“Tôi có một đề nghị.”

“Ngài nói đi.” Tề lão gia cầm lấy chén trà uống một ngụm, "Có thể để anh trai cháu tới Tề thị chúng ta thực tập một thời gian, đi theo bên cạnh tôi, tôi tự mình dẫn dắt hắn.”

Đây là nể mặt Cố Vân Khê, cũng là muốn hai nhà có liên hệ chặt chẽ hơn.

Nếu như tương lai Cố Vân Khê có thể nghiên cứu phát triển ra thành quả gì, trước tiên sẽ nghĩ đến Tề gia, đây chính là cơ hội của Tề gia.

Cố Vân Khê kinh hỉ vạn phần, Tề lão gia là lão hồ ly trà trộn vào trung tâm thương nghiệp, hơn nữa còn là tích lũy mấy đời, rất có nội tình.

Nếu anh cả có thể đi theo ông ấy, vậy không chỉ học được bản lĩnh cùng đạo lý đối nhân xử thế trên thương trường, mà còn có thể đạt được một nhóm nhân mạch tài nguyên.

Làm ăn, không chỉ phải có thủ đoạn có tâm kế, còn phải biết kinh doanh nhân mạch, nhân mạch chính là tiền mạch.

Chơi theo đoàn dù sao cũng dễ lăn lộn hơn đơn đả độc đấu.

Cố Hải Triều rất kích động, nhưng đảo mắt nghĩ lại liền cười khổ nói, "Ngài nguyện ý dẫn tôi, đó tự nhiên là chuyện tốt, tôi cầu còn không được, nhưng chuyện ở Hải Thành cũng không thể tự tiện rời bỏ.”

Cố Vân Khê trợn trắng mắt, cơ hội tốt như vậy còn suy nghĩ nhiều làm gì?

Cô quyết định thật nhanh, "Như vậy đi, xưởng giao cho Phương Kế Phi xử lý, khu vực xưởng bên kia giao cho Khương Nghị, chị hai và anh nhỏ phụ trách quản lý, chuyện bọn họ không giải quyết được thì sẽ tìm em.”

"Anh cả, anh cứ đi theo Tề lão gia học tập trước một đoạn thời gian, sau đó mới chạy qua chạy lại hai bên, anh cả, tạm thời phải chịu vất vả một chút, được không?”

Cô phải chuyên tâm học tập, không để ý tới anh cả, chỉ có thể khống chế từ phương hướng lớn, chi tiết chỉ có thể dựa vào Cố Hải Triều tự mình tìm tòi, mò tảng đá qua sông.

Nhưng, có người nguyện ý tận tay dạy dỗ Cố Hải Triều, vậy cô cầu còn không được.

Cố Hải Triều biết đây là cơ duyên lớn, em gái lại sắp xếp gọn gàng ngăn nắp như vậy, "Được, nghe lời em.”

Cố Vân Khê rót một ly trà, đưa cho Cố Hải Triều, sau đó nháy mắt với anh.

Cố Hải Triều nhanh nhẹn quỳ xuống trước mặt Tề lão gia, hai tay dâng trà, "Mời ngài uống trà.”

Đây coi như bái sư, kính dâng một chén trà, định ra danh phận.

Tề lão gia sảng khoái nhận lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, "Tiếp theo sẽ rất vất vả, cậu chuẩn bị tâm lý đi.”

“Tôi không sợ vất vả.” Cố Hải Triều chỉ muốn học nhiều bản lĩnh một chút, sớm một chút có thể một mình đảm đương một mặt, ít để cho em gái mệt nhọc.

Mạc Thừa Ân nhìn một màn vui vẻ hòa thuận, tâm tình phức tạp nói không nên lời, đúng là buồn bã mất mát.

Rõ ràng là con cháu nhà mình, lại để cho người ngoài bồi dưỡng, trong nhà thì lại như nước với lửa không hợp nhau.

“Sao lại đi đến bước này?”

Bình Luận (0)
Comment