Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 237

“Trong đầu hắn có tụ m.á.u chèn ép thần kinh, vị trí quá lệch, không dễ phẫu thuật. Tuy nhiên nhà tôi có kỹ thuật châm cứu gia truyền, có thể dùng thử một lần.” Hoắc lão chỉ nói những lời này, nhưng, trên người ông lại có loại khí chất khiến cho người ta cảm thấy an tâm nên khi lời vừa thốt ra đã trấn an được trái tim bất an của mọi người.

Hoắc lão lấy ra một bộ kim châm, kim có nhỏ có to, có dài có ngắn, hình dạng rất khác nhau.

Sắc mặt Hoắc Vân Sơn thay đổi mấy lần: "Ông nội, thân thể của ông......”

Hoắc lão thản nhiên nhìn hắn, dặn dò, nói: "Đi, ra ngoài canh cửa, nhất định không được ai cho vào.”

Hoắc Vân Sơn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ông như vậy, cuối cùng thì cái gì cũng không nói mà chỉ yên lặng rời đi.

Cố Vân Khê và Tề lão gia nhìn nhau, cả hai đều có chút do dự.

Lúc này, giọng Hoắc lão gia vang lên: "Tiểu Khê, cháu dìu Tề lão gia ra ngoài đi, người nhà bệnh nhân thường rất dễ dàng bị xúc động." Hơn nữa, tuổi của ông ấy cũng không nhỏ, vạn nhất quá kích động, ông còn phải ra tay cứu ông ấy. Nhưng lời này Hoắc lão cũng không nói ra.

Tề lão gia rất phối hợp đi theo ra ngoài. Nhưng Cố Vân Khê có chút không yên lòng, "Cháu cũng không thể ở lại sao?”

“Toàn bộ quá trình không thể bị gián đoạn được.” Hoắc lão gia cũng không nhìn đến cô, ông còn đang bận tiêu độc kim châm, nên thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Cố Vân Khê giơ tay phải lên: "Cháu cam đoan sẽ không làm phiền đến mọi người.”

Hoắc lão nhìn cô thật sâu, không nói gì, điều này xem như đã ngầm đồng ý cho cô ở lại.

Ở trong phòng, Cố Vân Khê không dám thở mạnh, nín thở nhìn Hoắc lão đang bắt đầu châm cứu. Toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, thủ pháp của ông vô cùng thành thạo.

Cô nhìn đầu Tề Thiệu cắm đầy kim châm, như sắp biến thành một con nhím.

Bộ châm pháp này vô cùng phức tạp, thủ pháp châm cứu liên tục thay đổi.

Hoắc lão gia vòng ra phía sau, mồ hôi trên trán ông rơi xuống càng nhiều, nhưng bàn tay ông lại vô cùng vững vàng. Không biết qua bao lâu, Hoắc lão gia cũng dùng đến cây châm cuối cùng, thân thể ông không chịu được nữa có chút lắc lư như muốn ngã xuống. Cố Vân Khê nhanh chóng tiến lên đỡ lấy ông ấy, đưa tay giúp ông ấy lau mồ hôi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Hoắc lão thấy được lo lắng trong mắt cô, an ủi một câu: "Không cần lo lắng, qua vài ngày nữa cậu ta sẽ tốt lên.”

Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, lập tức mím môi, nói: "Cháu cũng lo lắng cho ngài, ngài nghỉ ngơi một chút đi.”

Cô nhìn ra được, bộ châm pháp này muốn thành công thì cần rất nhiều trí lực. Trong toàn bộ quá trình, Hoắc lão tập trung rất cao độ nên không tránh khỏi mệt mỏi. Ông lại lớn tuổi, thể lực càng ngày càng theo không kịp, đã thật lâu rồi ông không có dùng đến bộ châm pháp này, nên có chút không chống đỡ được. Thật là mệt.

Hoắc lão nhịn không được tỉ mỉ quan sát cô vài lần, sau đó vỗ vỗ tay cô an ủi. Đứa nhỏ này... là thật sự quan tâm đến ông, chì là ông đã suy nghĩ nhiều.

“Cho bọn họ vào đi.”

Tề lão gia là người đầu tiên xông vào, nhìn về phía Tề Thiệu trên giường bệnh, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhưng ông lại cảm thấy sắc mặt con trai bây giờ dường như tốt hơn rất nhiều?

Ông không ngừng tỏ vẻ cảm kích, hơn nữa còn cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của Tề Thiệu.

“Bộ châm pháp này phải duy trì liên tục trong ba ngày.” Hoắc lão ngồi trên sô pha, thần sắc mệt mỏi, trong tay cầm nước ấm Cố Vân Khê rót cho, nói tiếp: "Sau ba ngày, cậu ấy sẽ tỉnh lại.” Vừa nói, ông dùng kim châm đ.â.m vào các mạch m.á.u để khai thông khí huyết.

Tề lão gia nghe vậy vô cùng vui mừng, quả nhiên là đại danh y, vừa ra tay đã giải quyết xong mọi chuyện. Nghĩ đến đây, ông vô cùng vui mừng, hận không thể quỳ xuống trước Hoắc lão mà cảm ơn: "Hoắc lão, đại ân đại đức của ngài làm cho Tề gia, chúng tôi sẽ không bao giờ quên.”

Hoắc lão khoát tay, nói: "Ông đi mà cảm ơn Cố Vân Khê, phần nhân tình này tất cả là do cô bé.”

Tề lão gia nghe vậy có chút ngây ngẩn cả người: "Tiểu Khê, cám ơn cháu.”

“Không cần như vậy, ngài có thể vì cháu bôn ba vạn dặm, cháu cũng có thể hắn mà làm bất cứ chuyện gì.” Cố Vân Khê trước giờ không muốn phải nợ người khác, cô cũng sẽ không để người khác nợ mình. Vì vậy, cô nhất định phải cứu Tề Thiệu về, cho dù bằng bất cứ giá nào. Huống chi, Tề lão gia từ đầu đến cuối đều không có giận chó đánh mèo với cô, một phần rộng lượng này của ông càng làm cho cô càng thêm áy náy.

Cô nhịn không được hỏi thêm một câu: "Tai nạn xe cộ lần này rốt cuộc là sao? Thật sự là chuyện ngoài ý muốn sao?”

“Có một số việc phải đợi nó tỉnh lại mới biết được.” Sắc mặt Tề lão gia trở nên nghiêm trọng: "Mấy ngày nay tôi sẽ trông chừng nó, cháu yên tâm đi.” Đây là một phòng bệnh xa hoa, bên trong có thêm một phòng ngủ nhỏ, là dùng để chuẩn bị cho người nhà chăm sóc.

Nghe vậy, bọn họ cũng không có ý kiến khác, nên Cố Vân Khê cùng Hoắc lão quyết định rời đi.

Bình Luận (0)
Comment