Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 241

Mạc Nhị sớm biết Cố Vân Khê đặc biệt khó chơi, nhưng, vừa chạm mặt đã thua, điều này làm cho trong lòng hắn rất không thoải mái.

"Cháu..... Ai, chú là trưởng bối, không muốn so đo với vãn bối. Tiểu Khê, thân thể của ông nội cháu càng ngày càng kém, ốm đau không dậy nổi…Lúc trước, Mạc lão gia đối với cháu tốt như vậy, dù như thế nào cũng đều nghĩ đến cháu, cho nên cháu sao có thể không hiếu thuận với người được?”

Bán thảm cái gì? Nếu ngay từ đầu hắn nói như vậy, Cố Vân Khê còn có thể suy nghĩ một chút. Tuy nhiên, hắn cứ quanh đi quẩn như vậy, cứ nửa úp nửa mở, đây còn không phải trông cậy vào người khác chủ động vươn tay giúp đỡ, không muốn thiếu nhân tình người khác sao. Cái này vô cùng quá đáng.

“Cho nên, hiện tại trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương? Tôi có nên chúc mừng các người đã như nguyện đoạt lấy được gia nghiệp không? Bày mô sắp đặt như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí rồi.” Từng chữ từng chữ như kim đ.â.m vào tai người nghe, hơn nữa trong kim châm đó còn mang theo nọc độc.

Sắc mặt Mạc Nhị lúc này đã biến thành màu gan heo, xấu hổ không thôi: "Cố Vân Khê, mày…”

Giọng Hoắc lão gia lúc này lại nhàn nhạt vang lên: "Tiểu Khê, sao ông không biết cháu còn có một ông nội vậy?”

Không cha không mẹ không trưởng bối mười mấy năm, đột nhiên xuất hiện một ông nội, đây được xem là chuyện tốt sao?

Cố Vân Khê lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngài cũng biết, khi một người đột nhiên có giá trị, không chỉ bỗng nhiên có rất nhiều thân thích chưa từng nghe nói qua, mà còn có thể phát sinh rất nhiều các loại chuyện ly kỳ cổ quái này…”

Cô chẳng những không nhận bọn họ, mà còn quang minh chính biểu hiện ra là rất ghét bỏ.

Lớn lên giống nhau thì tính là chứng cứ quỷ gì? Con người ai mà không có mấy phần tương tự! Bây giờ lại muốn nhận người thân sao? Đầu tiên, ngươi phải có bằng chứng chắc chắn, chẳng hạn như báo cáo nhận dạng DNA. Nhưng khi xét nghiệm ADN, bọn họ không muốn hợp tác, thì các vật phẩm nhận dạng bạn thu thập được một cách bất hợp pháp cũng sẽ trở nên vô dụng.

Vậy thì bọn họ làm sao có thể xác định được cô đây chính là con cháu của Mạc gia bọn họ? Nói không chừng là bọn họ đã đánh tráo vật phẩm, mua chuộc cơ quan giám định. Cứ khăng khăng phủ định như vậy, bọn họ còn làm gì được cô đây. Nếu cô đã không muốn nhận, thì luôn luôn có vô số lý do để phủi sạch sẽ mối quan hệ này.

"Hoắc lão, Tiểu Khê thật sự là con cháu Mạc gia lưu lạc ở bên ngoài..." Mạc Nhị bất đắc dĩ nói, ánh mắt nhìn Cố Vân Khê giống như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Hoắc lão kỳ quái hỏi ngược lại: "Người làm ông ngoại như tôi sao lại không biết chuyện này?”

Câu nói Hoắc lão gia vừa nói ra như một đạo kinh lôi (*) nổ tung xuống đầu bọn họ. Cha con Mạc nhị sợ ngây người: "Cái gì? Chuyện này là không có khả năng…”

(*) Kinh lôi: Sét đánh Bọn họ vốn đã đi điều tra về đứa cháu gái này, sau đó chạy tới thăm dò một chút, dự định làm thân thích, kiếm được thêm ít chỗ tốt. Bọn họ lại chưa từng nghĩ đến cô còn có một tầng quan hệ này?

“Chuyện này…”

“Các người luôn miệng nói Tiểu Khê là người thân của các người, mà ngay cả chuyện này cũng không biết sao?” Hoắc lão gia hừ lạnh một tiếng: "Tiễn khách.”

Mạc Nhị rất khó xử, nhưng hắn cũng biết bây giờ không ổn, vẻ mặt không thay đổi, nói: "Tôi không quấy rầy Hoắc lão nghỉ ngơi nữa, chúng tôi về trước đây.”

Đưa mắt nhìn cha con Mạc Nhị rời đi, Cố Vân Khê thắc mắc: "Hắn tới đây làm gì vậy?”

“Gây xích mích ly gián, gây chuyện thị phi, mọi người ngàn vạn lần đừng học theo." Là giọng Hoắc lão: “Cứ đường đường chính chính mà làm người.”

“Vâng.”

Mạc Nhị dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Cha "Mạc Viễn Hàng sợ hãi đi ở phía sau nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Mạc Nhị cắn răng, "Đi, đi bệnh viện gặp ông nội con. Hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc là sao? Đây có phải già nên hồ đồ rồi không?”

Về phía bên này, Cố Vân Khê cũng đơn giản nói ra khúc mắc với Mạc gia cho ông cháu của Hoắc lão nghe.

Hoắc lão nhìn cô thật sâu, mới nói: "Mạc lão gia nói, cháu rất giống với mẹ của ông ta. Cho nên, cha của cháu mới là con trai lớn lưu lạc bên ngoài, các cháu đều là con cháu của ông ấy.”

“Đúng là như vậy. Nhưng logic này của ông ấy rõ ràng không đúng, muốn dùng nó để lừa gạt người thông minh như cháu khẳng định là không được.” Thái độ của Cố Vân Khê rất rõ ràng, cô đây chính là không nhận, bọn họ còn có thể làm khó dễ cô sao?

Hoắc lão im lặng, đột nhiên lên tiếng: "Vậy nhất định là giả, bọn họ thấy cháu tuổi vẫn còn nhỏ, nên cảm thấy rất dễ bị lừa.”

Nếu như Cố Vân Khê muốn làm thương nhân, vậy thì việc cô nhận người thân không phải rất tốt sao. Người vừa có tiền lại còn vừa có chung huyết mạch, có thể nhờ vả một phen. Nhưng, Cố Vân Khê rõ ràng là đi con đường nghiên cứu khoa học này, vậy thì tuyệt đối không thể nhận phần người thân này. Phàm là chuyên viên nghiên cứu khoa học tham gia vào các dự án bảo mật quốc gia, gia thế phải trong sạch, công chính liêm minh, lập trường theo tổ quốc, thì mới có thể vượt qua được kỳ kiểm tra.

Bình Luận (0)
Comment