Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 263

Mạc Nhị có chút không vui: "Rõ ràng là do tôi nói từ khi nào lại là anh. Anh cả, anh lại muốn ngang nhiên chiếm đoạt công lao của người khác sao?”

“Lão Tam, chú nói xem, là ai mời được ông ấy?”

Mạc Tam có chút khó xử. Hắn một chút cũng không muốn đứng cùng hàng với những người này. Lão nhị hiện tại trở thành người phát ngôn chính của cả gia tộc, tiếng nói trong gia đình hiện tại rất lớn. Lão đại lại là trưởng tử trong nhà, được xem như một trong những người thừa kế hàng đầu, vì thế, vị thế của cả hai người đó trong nhà này ai cũng vô cùng nặng.

“Như vậy đi, ai trả nhiều tiền cho tôi, tôi sẽ ủng hộ người đó.”

“Lão tam, chú cả ngày chỉ biết tiền tiền tiền.”

Mạc Thừa Ân yên lặng nhìn tất cả, vô cùng thờ ơ. Đám người này ngày nào cũng làm ầm ĩ như vậy.

Mạc lão phu nhân cũng lười quản, bọn họ đều là do bà sinh ra, mặc kệ ai dành được chiến thắng không phải đều giống nhau sao?

“Lão gia, tối nay ông muốn ăn gì?”

“Tôi không có khẩu vị, mọi người ăn đi.” Thân thể Mạc Thừa Ân hiện tại đã rất kém, chỉ có thể bỏ ra số tiền lớn mời đội ngũ y tế chuyên nghiệp về điều trị, mới chịu đựng được.

“Lão gia, Hoắc lão tiên sinh tới.”

Mạc Thừa Ân vô cùng kích động, nói: "Mau mời ông ấy.”

Mạc lão phu nhân mang theo con cháu tự mình ra đón, lễ tiết cực kỳ chu đáo, Hoắc lão gia không phải người bình thường, ông chính là thần y a.

Cùng thần y có giao tình tốt, chẳng khác nào nhiều hơn một cái mạng. Ai lại nguyện ý bỏ qua như vậy cơ hội tốt?

"Hoắc lão gia, ngài đến rồi, kẻ hèn này thật vinh hạnh..." Mạc lão phu nhân thấy rõ người xách rương đi bên cạnh Hoắc lão gia, nhất thời thay đổi sắc mặt: "Cố Vân Khê, sao cô cũng tới đây?"

Cô gái này chính là ác mộng của bà, cũng là một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu của tất cả con cháu Mạc gia.

Vừa nghe cái tên này, mọi người đồng loạt nhìn qua, nhất thời thần sắc không thể diễn tả được. Có khiếp sợ, cũng có nghi ngờ, cũng có khịt mũi coi thường… đủ loại thần sắc. Bộ cô đây là yêu nghiệt trong truyền thuyết sao?

Cố Vân Khê bình tĩnh hỏi lại: "Tôi không thể tới sao?”

Mạc lão phu nhân thấy cô liền phiền: "Nhà chúng tôi không hoan nghênh cô, mời cô đi ra ngoài.”

Cố Vân Khê mỉm cười: "Lúc Mạc lão phu nhân đây cố ý chạy tới Thâm Thành uy h.i.ế.p tôi, cũng được xem như một người không đáng được hoan nghênh đi. Nhưng khi đó tôi đã như thế nào? Tâm bình khí hòa mà cùng người nói chuyện. Mạc lão phu nhân, ngài sống đến tuổi này, có một số việc nha, phải nghĩ thoáng một chút, làm người, đừng có không biết lý lẽ như vậy.” “Cô.....” Mạc lão phu nhân tức giận không nhẹ:" Lão đại, con mau đem người đuổi đi.”

Ánh mắt Cố Vân Khê rơi vào trên người các con cháu Mạc gia: “Tôi đã sớm nói với mấy đứa con của ngài là muốn đến nhà bái phỏng, bảo các người phải chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ không nói lại với ngài sao?”

Cô nếu không đến thì thôi, nếu đến phải làm một trận lớn.

“Cố Vân Khê.” Mạc đại tức giận trừng mắt nhìn cô, cô biết hiện tại hắn ta đã rất tức giận.

Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ngài có biết không? Ở trong mắt tôi, chỉ số thông minh của ngài vốn là không đủ, luôn bị người ta sử dụng làm s.ú.n.g để bắn. Trách không được quyền thừa kế đều bị anh em ruột của mình cướp đi hết."

“Rõ ràng là do cô......" Mạc đại vô cùng tức giận, rõ ràng chính cô mới là đầu sỏ gây nên.

Cố Vân Khê giống như nhìn một kẻ ngốc nhìn, nói: "Làm sao ngài biết, tất cả những thứ này không phải là bút tích của anh em ruột của mình làm ra?”

Cô nói quá đương nhiên, quá mê hoặc lòng người, hơn nữa từng chữ đúng trọng tâm.

Mạc đại ngây ngẩn cả người, có chút phản ứng không kịp, ánh mắt hoài nghi quét về phía lão nhị và lão tam.

“Ngài thử nói xem, đứa nhỏ Khải Hàng kia đang yên đang lành lại chạy tới Hải Thành bắt người là như thế nào. Nhất định là có người xúi giục.”

Cố Vân Khê cười trộm trong lòng, quan hệ anh em bọn họ vốn mâu thuẫn nặng nề, một chiêu của cô thôi, đã sắp không trụ được nữa.

Cô vui vẻ chạy vào trong: "Mạc lão gia, tôi tới thăm ngài đây, chúng ta nói chuyện di chúc đi.”

Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Mạc lão gia không khỏi giật mình: “Là Tiểu Khê sao, đã lâu không gặp, cháu đúng là trưởng thành rồi.”

Cố Vân Khê quét mắt nhìn ông, thân thể ông hiện tại đã rất yếu. Không chỉ gương mặt bị sưng phù, ngay cả hai chân cũng không thể đi lại đàng hoàng được nữa.

“Ngài không sao chứ?”

Mạc lão gia không khỏi cười khổ, ông nửa sống nửa chết, quanh năm triền miên trên giường bệnh, có thể tốt đến đâu? Cô là cố ý hỏi sao?

“Tôi thường xuyên nhớ tới Hải Thành, nhớ tới những cố nhân kia, lúc còn sống không biết có thể trở về một chuyến hay không?”

Hải Thành là cố hương của ông, vì thế ông ngày nhớ đêm mong, Nhưng mà, đó cũng là nơi mà kiếp này ông không dám bước vào nhất.

Nơi đó, chứa quá nhiều bi thương đời ông, cũng là nơi ông mất đi người mình yêu nhất.

Bình Luận (0)
Comment