Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 267

"Ngài cũng không cần quá khen tôi. Vốn từ đầu tôi cũng không có hứng thú với quỹ gia tộc của nhà ngài, ai thèm chút tiền ấy chứ? Nhưng vợ và con cháu của ngài nhiều lần mạo phạm đến tôi, vô lễ với tôi..."

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, cười gian xảo: “Nên tôi cảm thấy, cách trả thù tốt nhất chính là cả đời đều đàn áp bọn họ, để bọn họ cả đời đều phải nhìn sắc mặt của tôi mà làm việc."

“Được.” Mạc lão gia ông tung hoành ngang dọc cả đời, đến già, cũng phải vì con cháu mình mà không thể không cúi đầu.

Nhưng, Mạc lão phu nhân hoàn toàn bị chọc giận: "Mạc Thừa Ân, ông điên rồi sao? Ông có phải cho đến bây giờ vẫn không quên được nữ nhân kia không? Có phải ông vẫn tình cũ khó quên hay không, nên cố gắng bồi thường đến trên người cháu gái của bà ta? Ông sao có thể đối xử với tôi như vậy? Chúng nó đều là cốt nhục của ông, ông sao có thể để con cháu của bà ta cưỡi lên đầu con của tôi?"

"Vợ chồng chúng ta bốn mươi năm, chung sống bốn mươi năm, cùng nhau đồng cam cộng khổ, đây chính là hồi báo của ông đối với tôi sao?”

“Đừng quên, lúc trước là bà ta vì tiền mà vứt bỏ ông. Bà ta chê ông nghèo, chê ông không có bản lĩnh, mà chạy theo người đàn ông khác.”

Bà ta hét lên như một người điên, hoàn toàn không quan tâm đến sự tôn nghiêm của mình nữa.

Mạc lão gia giận tím mặt: "Câm miệng.”

Mạc lão phu nhân càng tức giận: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Bà ta chính là một tiện nhân vô tình vô nghĩa, căn bản không đáng để ông nhớ mãi không quên.”

Mạc đại như là bắt được nhược điểm của Cố Vân Khê, lớn tiếng trào phúng, "Thì ra là như vậy, Cố Vân Khê, bà nội của cô là một tiện nhân, cô cũng chính là một tiện nhân......

“Ầm.” Cố Vân Khê trực tiếp cầm lấy chén trà ném tới, đập trúng mặt Mạc Đại.

Mạc đại sờ trán, chảy m.á.u rồi.

Tất cả mọi người sợ ngây người, Cố Vân Khê thật sự rất hung tàn, có thể động thủ bất cứ lúc nào. .

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Chờ Mạc lão phu nhân kịp phản ứng, bà ta liền hùng hổ xông về phía Cố Vân Khê: "Mày dám đánh con tao? Cố Vân Khê, mày muốn chêt sao?” Cố Vân Khê lập tức trốn sau lưng Mạc lão gia, cô còn không quên làm mặt quỷ khiêu khích bà ta.

Mạc lão phu nhân bị cô chọc tức giận đến đỏ bừng mặt, muốn đánh cô nhưng lại không được, bà ta đành kêu tất cả con cháu mình cùng lên.

Ba đứa con trai bà ta xông lên phía trước nhất, nhưng các đứa cháu lại ba mặt nhìn nhau, do dự không xông lên. Một đám người lại đánh một cô gái nhỏ như vậy, có chút mất mặt a.

Đã làm người thì ai cũng cần thể diện nha. Cố Vân Khê người ta nói chuyện tuy rằng không dễ nghe, nhưng, cũng không có sai.

Hoắc lão gia đứng ở cửa không vào nhà thấy thế đều sợ ngây người. Cả nhà này cũng đủ loạn.

Tuy nhiên, Cố Vân Khê cũng rất biết gây chuyện, sức chiến đấu mạnh mẽ, lấy một chọi mười cũng không rơi vào thế hạ phong.

Trong khoảng thời gian ngắn tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Mạc lão gia nóng giận, lớn tiếng quát: "Đủ rồi, Bích Vân, kỳ thật tôi đã sớm biết chân tướng chuyện năm đó rồi. Tôi đã sớm biết bà vì diệt trừ tình địch của mình mà có thể làm ra cái dạng gì.”

Thân thể Mạc lão phu nhân nhoáng lên, sắc mặt trắng bệch: "Ông... ông nói bậy bạ gì đó.”

“Vì thể diện của bọn nhỏ, tôi vẫn nhẫn nhịn......" Mạc lão gia tử hít sâu một hơi: “Bà đừng ép tôi”

Mạc lão phu nhân như bị đả kích thật lớn, hoảng sợ giống như gặp quỷ. Ba đứa con trai bà ta thấy vậy cũng vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?

Ánh mắt Cố Vân Khê nguy hiểm nheo lại: "Đừng nhịn nữa, tôi muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy chuyện gì. Thật muốn biết cuối cùng bà nội tôi là bị làm sao?”

“Tiểu Khê, đều là chuyện đã qua......” Mạc lão gia có chút hối hận lỡ miệng, "Chuyện cũ đừng nhắc lại.”

“Ông không chịu nói? Hay là không dám nói đây?” Không đề cập tới? Sao cô có thể cho qua được chứ?

Cố Vân Khê hùng hổ dọa người chất vấn, "Là bởi vì ông cũng không phải vô tội trong chuyện này, có đúng không? Nếu như ông đã không muốn nói, được, vậy để tôi đoán thử xem.”

Bình Luận (0)
Comment