Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 283

Lúc thông quan cửa khẩu, phía sau truyền đến một giọng nói, "Tiểu Khê.”

Là cha con Tề Thiệu.

Cố Vân Khê kéo cửa sổ xe xuống, vẫy tay với xe y tế, "Tề Thiệu, anh chuyển viện rồi à?”

Sắc mặt Tề Thiệu vẫn rất kém, môi trắng đến dọa người, nhưng đôi mắt lại sáng lên thần kỳ, "Đúng, cha tôi đã mời người về chữa bệnh và chăm sóc cho đến khi tôi bình phục, chỉ đáng tiếc chưa dẫn em đi ăn hết mỹ thực HK.”

“Vậy là tốt rồi, trở lại địa bàn của mình an tâm hơn.” Cố Vân Khê mỉm cười, "Về phần mỹ thực, lần sau đi, còn có rất nhiều cơ hội.”

Tề lão gia nhìn ánh mắt mất mát của con trai, thì không khỏi bật cười, "Tiểu Khê, cháu vẫn ở khách sạn Ngũ Hồ sao?”

Cố Vân Khê rất thích khách sạn Ngũ Hồ, mấu chốt là đặc biệt thuận tiện.

“Đúng, cháu sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi quay lại trường. Bài tập của cháu kéo dài quá lâu, phải nghĩ cách bắt kịp, còn phải viết luận văn tốt nghiệp.”

Kỳ nghỉ hè này phỏng chừng lại muốn ngâm nước nóng, vốn đáp ứng các anh chị cùng đi du lịch vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ai, nhân sinh a.

Trong lòng Tề Thiệu khẽ động, "Vậy em đi với tôi đi, tôi mỗi ngày nằm không cũng thật nhàm chán, chúng ta có thể thảo luận luận văn tốt nghiệp.”

Cái này có thể, Cố Vân Khê thống khoái đáp ứng, "Được.”

Quyết định vui vẻ như vậy.

Đoàn người thuận lợi qua cửa, mấy người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp nghênh đón, "Hoắc lão, đi đường vất vả rồi.”

Hoắc lão khoát tay, "Không vất vả, không vất vả, bây giờ chúng ta về kinh thành?”

“Vâng, chúng tôi đã sắp xếp, bay suốt đêm về.” Nhân viên công tác nhìn thấy liền đặc biệt thông minh khôn khéo.

Cố Vân Khê theo bản năng rời xa vài bước, không muốn biết quá nhiều.

Tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t mèo

Hoắc lão quay đầu nhìn về phía Cố Vân Khê đang lề mề, "Tiểu Khê, cháu ở lại đây chờ Vân Sơn, có chuyện gì thì thương lượng đi...”

Ánh mắt nhân viên kia cũng nhìn qua, "Lãnh đạo nói, mang theo cháu gái Cố Vân Khê của ngài.”

Hoắc lão ngây ngẩn cả người.

Cố Vân Khê:...???

Cô chủ động giơ tay nói rõ tình huống, "Cái đó... chúng tôi không phải ruột thịt, chỉ là tổ hợp tạm thời, các vị đừng hiểu lầm.”

Nhân viên kia khẽ gật đầu, "Biết, là lãnh đạo muốn gặp cô.”

Nghe hiểu rồi, không phải vì thân phận Hoắc lão, mà là muốn gặp Cố Vân Khê.

Cố Vân Khê đau răng, vì sao vậy? Cô chỉ là một học sinh bình thường không có gì đặc biệt!

….

Trên máy bay, Cố Vân Khê đã mệt mỏi nằm sấp xuống, vùi mình vào vị trí ngủ vù vù.

Nhưng, Hoắc lão buồn ngủ, lại ngủ không được, suy nghĩ cứ phập phồng. Ông nhìn thoáng qua Cố Vân Khê, nhịn không được mà hâm mộ, tuổi trẻ thật tốt, hổ mới ra đời không sợ hại, lại dám đ.â.m thủng bầu trời.

Còn có thể vô tâm vô phế ngủ ngon như vậy.

Cũng không biết tại sao trên đó lại muốn gặp cô? Theo lý thuyết, tuy rằng cô tại HK làm chút chuyện, nhưng còn không đến mức kinh động phía trên.

Thật sự là kỳ quái.

Cố Vân Khê cũng tò mò, nhưng tâm cô lớn, đoán không được thì không đoán, nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn.

Cô tự hỏi, không thẹn với lương tâm, thì sợ cái gì?

Đợi đến nơi, Cố Vân Khê vẫn còn đang ngủ, Hoắc lão tiến lên đánh thức cô: "Tiểu Khê, tỉnh dậy, đến kinh thành rồi.”

Cố Vân Khê mở to hai mắt mờ mịt, đáp một tiếng, lảo đảo đứng lên, lảo đảo đi theo ra ngoài.

Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn bốn phía người lo lắng đề phòng, sợ cô ngã sấp xuống.

Có người muốn đi qua đỡ cô, nhưng cô cự tuyệt, cô có thể đi lại rất tốt!

Cố Vân Khê xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi máy bay, nhìn thoáng qua sắc trời, trời vừa tờ mờ sáng, tia nắng ban mai rơi xuống.

Hai người được đưa đến một nhà khách nghỉ ngơi, trước cửa lớn có quân nhân gác, đi vào đều phải nghiêm tra.

Thật vất vả làm xong thủ tục, đã là một giờ sau, Cố Vân Khê rất buồn ngủ, nhưng bụng càng đói hơn.

“Nhà ăn đã mở rồi, mọi người qua đó ăn đi.”

“Ông ngoại, đi thôi, chúng ta đi ăn một chút.”

Nhà ăn cung cấp đồ ăn rất phong phú, Cố Vân Khê chỉ cần một chén mì sốt tương thêm một quả trứng ốp la.

Hoắc lão gọi đậu hũ và bánh bao, "Tiểu Khê, cháu phải cẩn thận lời nói việc làm.”

Tuy rằng thời gian ở chung rất ngắn, nhưng ông thật sự rất thích cô bé này, rất đem cô trở thành tiểu bối của mình.

“Được.” Cố Vân Khê miễn bàn có bao nhiêu nhu thuận, "Đợi lát nữa cháu đi ngủ bù, ông cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần.”

Cô từng ngụm từng ngụm ăn mì, mì sốt tương này còn rất chính tông.

Nhìn bộ dáng vô ưu vô lự của cô, Hoắc lão nhịn không được hỏi, "Cháu không lo lắng sao?”

Cố Vân Khê kỳ quái hỏi lại, "Lo lắng? Vì sao lo lắng? Cháu là người tốt! Chưa từng làm chuyện xấu.”

“Ha ha ha.” Hoắc lão bị chọc cười, được rồi, cô còn là một đứa bé, ai lại hà khắc một đứa bé chứ?

Điều kiện của nhà khách cũng không tệ lắm, là một căn phòng có nhà vệ sinh, có một phòng khách nho nhỏ, có một cái TV.

Cố Vân Khê quan sát vài lần, xác nhận là an toàn, lúc này mới nằm xuống ngủ.

Ngày đầu tiên, cô ngoại trừ ngủ, chính là ăn.

Ngày hôm sau, cô bắt đầu viết đề cương luận văn, chuẩn bị cho giai đoạn đầu.

Cô chạy đông chạy tây, quỷ mới biết còn có thể xảy ra chuyện gì, thừa dịp rảnh rỗi nhanh chóng làm việc.

Bình Luận (0)
Comment