Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 289

“Được.”

Hai người hẹn thời gian, Cố Vân Khê lại gọi nhân viên làm một vài món dọn lên.

Chờ Hoắc lão gia vội vàng chạy tới, đến khi nhìn thấy Cố Vân Khê, ông có chút lo lắng, nói: "Tiểu Khê...... Sao cháu lại gầy như vậy? Không ăn cơm đàng hoàng sao? Phương thuốc ông kê cho, cháu có uống thuốc đầy đủ không?”

Khuôn mặt cô bây giờ chỉ to bằng bàn tay của ông. Cả khuôn mặt cũng không còn chút thịt nào, chỉ có đôi mắt vẫn to kia. Hiện tại sắc mặt cô tái nhợt, nhìn có chút dọa người.

Cố Vân Khê cũng biết mình gầy đi, chuyện này thật cô cũng không có biện pháp nào: "Có, nhân viên công tác sẽ đúng giờ đúng giờ nấu xong thuốc bưng tới cho cháu. Một ngày ba bữa cháu đều có thể tùy ý chọn món ăn, muốn ăn cái gì cũng được, sữa tươi, hoa quả, điểm tâm đều có rất nhiều….”

Điều kiện sống ở đây vô cùng tốt, bọn họ không có bạc đãi cô. Nhưng cô lại phải hoạt động não bộ vô cùng nhiều.

Hoắc lão gia khẽ thở dài một hơi, kéo ghế ngồi xuống: "Đưa tay qua đây, ông bắt mạch cho cháu.”

Cố Vân Khê yên lặng đưa tay ra, Hoắc lão gia thở dài một tiếng, cẩn thận bắt mạch cho cô: "Đừng thức đêm, cũng đừng quá hao tổn tinh thần, sức khỏe của cháu vốn đã yếu hơn người khác, nên phải chú ý chăm sóc thân thể cho tốt.”

“Cháu đã biết.” Cố Vân Khê cũng không muốn phải lao lực đến như vậy, nhưng cô còn có biện pháp nào khác sao?

Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện về tình hình gần đây, nghe nói Hoắc Vân Sơn đã hoàn thành nhiệm vụ và đã trở về quân khu.

Cơm nước xong, Cố Vân Khê ăn một miếng điểm tâm ngọt rồi hỏi: "Ông muốn cháu làm gì, ông cứ nói với cháu. Chỉ cần là chuyện cháu có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp ông.”

Hoắc lão gia mặt lộ vẻ thống khổ, nói: "Ông lúc trước có một cô cháu gái nhỏ, khi nó năm tuổi đã tận mắt chứng kiến cha mẹ bị kẻ bắt cóc sát hại..."

Hốc mắt của ông dần đỏ lên, phận làm cha làm mẹ khi mất đi con mình có bao nhiêu đau khổ cũng chỉ có mình họ biết: "Con bé đã chịu đả kích rất lớn, nên từ đó đến nay con bé đã tự thu mình lại, và cũng không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa... Ông cho dù là tinh thông y thuật, nhưng lại không cứu được cháu gái nhỏ của mình, mấy năm nay ông đều mang theo con bé đi khắp các bệnh viện trong và ngoài nước, nhưng cũng không có kết quả gì." Cố Vân Khê không ngờ Hoắc lão gia còn có một đoạn chuyện đau lòng như vậy: "Đây là vấn đề tâm lý, ông thử dẫn cô ấy đi tìm bác sĩ tâm lý đi. Ở trong nước không có, thì mình đi HK, đi Mỹ…”

Hoắc lão chua xót lắc đầu: "Đều đi hết rồi, nhưng cũng vô dụng thôi.”

“Vậy cháu có thể giúp gì cho ông đây? "Cố Vân Khê cảm thấy chuyện này mình không thể làm gì để có thể giúp đỡ cho ông.

Hoắc lão gia vội bắt lấy tay cô, ánh mắt vô cùng vui mừng, vội nói: "Con bé có phản ứng với giọng nói ghi âm trong giờ học của cháu. Nó cứ nghe hết lần này đến lần khác, còn...... Mười năm qua, đây là lần đầu tiên con bé mở miệng nói chuyện với mọi người. Con biết nó nói cái gì không?"

Cô Vân Khê nghi hoặc, nhưng cô vẫn không ngắt lời ông.

“Cô ấy là ai?” Chính là ba chữ này, đã khiến cho toàn bộ người Hoắc gia đều thấy được một tia hy vọng.

"Đây là thật sao?" Cố Vân Khê rất mơ hồ, giọng nói ghi âm của cô ở các tiết học quân đội lại có uy lực lớn như vậy sao? Không thể nào, nhưng chuyện này cô lại không giải thích được.

Hoắc lão gia cũng không thể lý giải được chuyện này: "Ông còn cố ý nghe lại đoạn ghi âm kia, nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Nhưng ông vẫn không biết rốt cuộc điều gì lại đả động đến con bé.”

Nhưng, khẳng định chính là trong đoạn ghi âm kia có điều gì đó đã kích động đến nội tâm của cháu gái ông.

“Là đoạn ghi âm nào? "Cố Vân Khê cũng sinh ra một chút tò mò.

“Là đoạn này.” Hoắc lão gia cố ý đem băng ghi âm tới, Cố Vân Khê bỏ băng vào máy ghi âm, rất nhanh cô đã nghe thấy giọng nói của mình.

Cô nghe xong, mày không khỏi nhướng lên: "Cháu hiểu rồi.”

“Mau nói. Là vì chuyện gì?”

Lúc ở quân doanh, Cố Vân Khê tuổi vẫn còn nhỏ, trong lớp học của cô lại có một đám người lớn tuổi, thậm chí có người tuổi còn muốn lơn hơn cha mẹ cô. Trong hoàn cảnh như thế cô không thể tỏ ra qua nghiêm trang, già dặn được. Nên ngữ khí lúc này của cô vô cùng thoải mái, đôi lúc còn có chút hài hước, giữa tiết học còn có một số tiết mục ngắn để điều tiết bầu không khí, vì thế buổi học lại giống như là buổi trao đổi chuyên môn hơn.

Bình Luận (0)
Comment