Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 296

Tề đại phu phân (vợ của anh cả Tề Thiều) quyết định thủ tiết đến cuối đời, mà Tề lão gia lại mất vợ. Dưới tình huống như vậy hai người cha chồng cùng con dâu không thích hợp ở cùng một mái hiên, nên Tề lão gia mua cho con dâu cùng cô cháu gái một căn nhà ngay tại cùng tiểu khu, để cho bọn họ ở chung, cùng chiếu cố lẫn nhau.

Mọi người đều đã đến đông đủ, ngồi chật kín cả phòng, chỉ thiếu mỗi Tề Tĩnh còn đang học ở Hải Thành nên không có ở đây.

Tề lão gia lúc này mới nghiêm túc mở miệng, nói: "Tôi muốn tuyên bố một chuyện lớn với mọi người ở đây.”

"Tôi đã thành lập một ‘quỹ gia tộc’ và quyên góp tất cả các khoản đầu tư bất động sản và cổ phiếu mang tên tôi vào trong quỹ này..."

Đây là học theo Mạc gia, là một loại phương thức truyền thừa tài phú của gia tộc, dưới tình huống cho dù con cháu đều là đám phế vật thì cái quỹ này cũng có thể cam đoan cho bọn họ cả đời không lo cơm ăn áo mặc.

Như một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đám người, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Ba người con rể đã không ngồi yên được nữa: "Cha, cha nói cái gì?”

“Cha, chuyện lớn như vậy sao cha không thương lượng với chúng con trước chứ?”

“Cái này cũng quá tùy hứng đi. Đang yên đang lành sao lại làm ‘quỹ gia tộc’ làm gì?”

Tề lão gia tử thần sắc lạnh nhạt: "Gia nghiệp lớn này là do tôi làm ra, tôi muốn xử lý như thế nào cũng không cần phải thương lượng với các cô các cậu.”

Tề đại tiểu thư có chút không vui: "Cha, cha không thể nói như vậy được. Chúng con đều là người nhà của cha, việc lớn như vậy sao có thể nói không thương lượng là không thương lượng?"

“Tôi vui là được.” Tề lão gia một chút mặt mũi cũng không cho bọn họ.

“Cha.”

Con rể lớn trấn an nói: "Được rồi, em cũng đừng nói nữa, cha làm việc tự có đạo lý của mình, để cha nói hết lời đã.”

"Ba đứa con gái cùng với con cái, mẹ con Tề Minh Châu, Tề Tĩnh, Tề Thiệu đều là con cháu của tôi, nên mỗi tháng đều có thể nhận được một vạn phí sinh hoạt, một vạn tiền phí đi học, còn tiền mừng kết hôn của bọn nhỏ tất cả đều là hai trăm vạn. Đến khi bọn nhỏ tròn ba mươi lăm tuổi còn có thể có thêm một khoản năm trăm vạn xem như phí lập gia đình đi. Đối với các khoản phí này, các người gây dựng sự nghiệp cũng được, đầu tư cũng được, đều tự mình quyết định."

Mọi người nhìn nhau, tiền này... nghe có vẻ không ít, nhưng kỳ thật căn bản không đủ cho bọn xài.

Về phần ba con rể, căn bản không có nằm trong cái danh sách này, nói cách khác, bọn họ phải tự mình kiếm tiền tiêu riêng. Bọn họ cũng không phải người Tề gia, vì cái gì muốn cho bọn họ trở thành có được khoản lợi này? Tề Minh Châu yếu ớt hỏi: "Vậy nếu chúng con muốn chi thêm thì sao? Ví dụ như phí sửa chửa…”

“Không có.” Tề lão gia thản nhiên nhìn về phía mọi người: "Thẻ phụ của mấy đứa từ hôm nay trở đi đều sẽ bị đóng băng.”

Khi ba cô con gái gả đi, ông đã cho bọn họ nhà cửa, xe, thẻ tín dụng…Chỉ cần bọn họ không làm loạn, cả đời cũng không cần lo nghĩ.

Cho dù đã gả đi nhiều năm, nhưng bọn họ vẫn còn quẹt thẻ cha mình, đúng thật với câu cẩm y ngọc thực.

"Cha, sao người có thể làm như vậy?"

“Ông ngoại.”

“Ông nội.”

“Tôi đây là thông báo cho các người, chứ không phải thương lượng với các người"vSắc mặt Tề lão gia cực kỳ nghiêm túc.

Tề đại tiểu thư đã ý thức được điều gì đó không đúng, vội hỏi: "Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tề lão gia nhìn ba người con rể kia, sắc mặt bọn họ hiện tại đều rất khó coi.

Tề tam tiểu thư nhíu mày: "A Thiệu, sao em không nói lời nào? Em nhất định cũng không đồng ý với quyết định của cha có đúng không?”

Tề Thiệu khóe miệng hơi nhếch lên, ba người này còn tự cho là thông minh, còn muốn lấy hắn ra làm súng. ”Tôi ủng hộ mọi quyết định của cha tôi.”

Tề tam tiểu thư khẽ đảo mắt: "Em điên rồi sao? Nếu là như vậy, thì em chính là người chịu thiệt nhất.”

Tề lão gia lạnh lùng trả lời: "Tôi đã đem 51% cổ phần trên danh nghĩa của mình chuyển cho Tề Thiệu.”

Lần này tất cả mọi người ai nấy đều kích động. Đây mới là thứ đáng giá nhất, cổ phần.

“Cha, A Thiệu vẫn còn đang đi học, em ấy làm sao có thời gian để quản lý công ty…”

“Tôi sẽ thay nó quản. Chờ đến khi nó hoàn thành việc học sẽ trở về kế thừa gia nghiệp. Công ty sớm muộn gì cũng là của nó, dù sớm hay muộn thì cũng vậy thôi.”

Ông đây là muốn triệt để cắt đứt đi mọi dã tâm của bọn họ. Cho nên nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, vì tất cả bọn họ đều không có khả năng.

Bình Luận (0)
Comment