Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 301

Trình Hướng Đông mãnh liệt xông tới, từng quyền từng quyền nện xuống mặt Ngô Chí Cương, đem Ngô Chí Cương đánh đến chảy máu.

“Mày thế mà muốn hại tao! Từ mười mấy năm trước mà mày đã có thể nghĩ ra kế hoạch này? Mày đúng thật đáng sợ?”

Hắn ta trước giờ luôn tự mãn, một lòng muốn có được Tề thị, chỉ luôn coi Tề Thiệu là cái đinh trong mắt. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ đem người con rễ này làm đối thủ của mình.

Ai ngờ, người ta đã chướng mắt hắn, đã sớm đặt bẫy để hắn nhảy vào. Điều này làm đảo ngược hoàn toàn nhận thức trước kia, hắn còn hoài nghi mắt nhìn người của mình đã xảy ra vấn đề.

Ngô Chí Cương cũng không phản kháng, mặc cho Trình Hướng Đông đánh mình: "Tôi không biết Trần Y Lệ là ai cũng không biết Lý Thiến là ai? Tôi hoàn toàn không biết hai người phụ nữ này, anh rể, anh nhất định phải tin tôi.”

Tề Thiệu lạnh lùng nhìn ông ta: "Ý anh là, tôi cố ý hãm hại anh? Anh cũng xứng sao? Trong ba người anh rễ này, anh rễ lớn vô cùng bảo thủ, anh rễ thứ hai thì giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu. Còn anh, tâm cơ thâm trầm, giỏi nhất là ngụy trang.”

Gã luôn lợi dụng người xung quanh để đạt được mục đích của mình. Ban đầu là người yêu, sau đó là đến vợ, rồi đến con trai và con gái, …tất cả bọn họ đều là quân cờ của gã.

Một người như vậy trong suốt mười mấy năm luôn luôn diễn trò, nên đã lừa gạt được tất cả mọi người.

Ngô Chí Cương có chút căng thẳng, đáng thương nói, "A Thiệu, tôi biết cậu vẫn không thích tôi. Nhưng dù sao tôi cũng là anh rễ của cậu, là chỗ dựa cả đợi của chị gái cậu….”

Vừa nghe lời này, Tề lão gia vô cùng tức giận: “Cậu có ý gì? Đe dọa chúng tôi sao? Tôi gả con gái cho cậu, nâng đỡ cậu trở thành lãnh đạo của công ty. Tôi cũng không trông cậy vào cái gì khác, chỉ trông cậy vào cậu có thể đối xử tốt với nó một chút, nhưng không nghĩ tới vô tình mình lại dẫn sói vào nhà, thiếu chút nữa đã hại luôn con trai mình.”

Tề tam tiểu thư hết nhìn cha mình, lại nhìn chồng mình, trong lòng một mảnh mờ mịt, phân không rõ câu nào là thật câu nào là giả.

Không, cô ta không tin! Nếu không, mười mấy năm nay của cô tính là cái gì?

“Chí Cương không phải loại người đó, anh ấy vừa nhát gan lại sợ phiền phức, nên luôn yên phận. Anh ấy cũng sẽ không có lý do gì để làm như vậy. Mọi người thử nghĩ lại xem, cho dù Tề Thiệu xảy ra chuyện, anh ấy có được lợi ích gì?”

Tề lão gia tử nhìn đứa con gái ngu xuẩn này, có chút thê thảm không nỡ nhìn. ”Không có con trai, con gái lại không chèo chống được, tôi chỉ có thể chọn người thừa kế trong ba người con rể này.”

“Cậu ta chỉ cần đem hai người phía trước đẩy xuống, là có thể thành công. Hai người kia có nhiều sơ hở như vậy, chuyện này thì quá dễ thực hiện. Hơn nữa cậu ta đã sớm bố trí, đem những người tình nhân của mình đến làm tai mắt cho cậu ta. Chỉ là ngay cả ta cũng không biết bên người của lão nhị đã bị sắp đặt người nào.” Hai người kia nghe vậy vô cùng tức giận hận không thể ngay lập tức g.i.ế.c Ngô Chí Cương. Nghĩ vậy, bọn họ đều nhào tới đánh Ngô Chí Cương.

Cũng không ai ngăn cản, bọn họ hiện tại còn đang đắm chìm trong tin tức kinh thiên động địa.

Tề Tam tiểu thư nhìn chồng mình đã bị đánh thành đầu heo, muốn xông tới ngăn cản, nhưng nghĩ đến những lời nói của cha mình cùng Tề Thiệu, cô ta có chút do dự.

“Cha, người không thể tự biên tự diễn như vậy, người có chứng cớ sao? Nếu không có, đó chính là vu khống."

“Toàn bộ công ty đều là của tôi, tôi muốn cho ai cút cũng cần lý do sao?" Ông Tề tức đên không chịu được đành phải cười. Bọn họ sao lại ngu xuẩn như vậy.

“Đồng chí cảnh sát, mang tất cả bọn họ đi đi.” Hiện tại ông không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.

Con rể thứ hai không khỏi nóng nảy: "Tôi không có phạm pháp, vì sao lại bắt tôi?”

Tề lão gia tử phiền c.h.ế.t hắn: "Tụ tập đánh nhau.”

Con rể thứ hai:...

Ngô Chí Cương trước khi bị mang đi, còn đáng thương nói một câu: "Bà xã, em nhất định phải tin tưởng anh. Nếu không tin, em cũng phải nghĩ đến bọn nhỏ, bọn nhỏ không thể không có cha.”

Bộ dáng của gã vô cùng đáng thương, đánh ngay vào điểm yếu của Tề tam tiểu thư, Tề tam tiểu thư liền vội mềm lòng: "Cha, người tha cho Chí Cương đi."

"Cho dù cuối cùng tra ra cậu ta là đứng sau màn, con cũng phải bảo vệ hắn?" Tề lão gia tử nghiêm khắc nhìn cô: "Con cứ suy nghĩ kỹ đi. Nếu đã như vậy, con cũng không còn là con cháu của Tề gia ta chúng ta nữa."

Tề tam tiểu thư sắc mặt đại biến, cô ta sống tốt đến bây giờ, cũng là vì mang họ Tề.

“Cha, người thiên vị, người quá thiên vị, chỉ biết che chở cho Tề Thiệu.”

“Con muốn như vậy, thì cha đây sẽ thành toàn cho các con, cùng các con đoạn tuyệt quan hệ cha con.” Tề lão gia tử lớn tuổi, có chút lực bất tòng tâm, nhưng khó khăn mệt mỏi hơn nữa ông cũng phải tự mình giải quyết.

Ông không thể đem phiền toái này để lại cho con trai ông, cho dù là c.h.ế.t ông cũng không thể để lại một cục diện rối rắm này cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment