Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 327

Đối mặt với chỉ trích của ông ta, Cố Vân Khê chẳng những không hoảng hốt, cô còn tỏ vẻ vô cùng ung dung và bình tĩnh.

“Mike, anh xong rồi, anh đã trở thành gian phu của tôi.”

Mike vui vẻ, cười lớn: "Ha ha ha, đây chính là vinh hạnh của tôi.”

Một bên là cuồng loạn phát tác, một bên là tao nhã thong dong trò chuyện với nhau, hoàn toàn như người của hai thế giới khác nhau.

Chu Ngọc Thành bị kích thích cực lớn, cô ta thậm chí còn không có nhìn đến mình, nghĩ đến như vậy, ông ta càng thêm tức giận: "Cố Vân Thải, cô lại còn dám ở trước mặt mọi người cùng hắn liếc mắt đưa tình, cô còn có liêm sỉ hay không?"

Cố Vân Khê hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười sâu xa, nói: "Thật ngại quá, tôi tên là Cố Vân Khê.”

‘Cái gì? "Chu Ngọc Thành như bị sét đánh, cả người đều không tốt.

Đây không phải là Cố Vân Thải?! Hắn ta nhận lầm người rồi sao?

Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người đang nhìn mình, trong lòng ông ta vô cùng căng thẳng, tuy nhiên, cũng may tron cái khó ló cái khôn, ông ta lại tự trào phúng nói: "Cô...Được, được lắm, hóa ra ngay từ đầu cô đã gạt tôi, ngay cả tên họ cũng nó sai. Cô đúng là đại lừa đảo.”

Cố Vân Khê cử chỉ tao nhã dùng d.a.o bạc cắt bánh xốp ra, sau đó bôi kem chậm rãi thưởng thức, không để ý hắn ta nói: "Bánh xốp này vị không tệ, có thể đánh đồng với bánh xốp của khách sạn HK Peninsula, đầu bếp đó là từ HK tới sao?"

Đầu bếp cũng đi theo ra đây để xem náo nhiệt, nên khi nghe cô nói vậy thì không khỏi giật mình: "Tôi là đầu bếp trưởng của khách sạn HK Peninsula, ngài ăn có được không?"

“Tất nhiên là rất ngon rồi.” Cố Vân Khê khẽ gật đầu, tán thưởng nói: “Đồ được đặc chế của Robert Belk rất xa hoa, nếu nó được phối với trà chiều của chỗ các anh thì vô cùng hoàn hảo. Lại nói, trà chiều của các anh không cần phải chỉ học theo phong cách này, hoàn toàn có thể tự phối hợp với những món như đồ dùng gốm, sứ chuyên biệt của nước ta thử xem sao.” Đầu bếp đối với cái nhận xét này cảm thấy rất hứng thú, khách sạn Bạch Ngọc Lan bọn họ trước giờ vẫn luôn muốn bắt chước theo kiểu bán đảo trà chiều của Roberts Belk, vì thế tất cả đệ tử của họ đều phải học thật kỹ phong cách này. Lúc trước bọn họ còn muốn tùy chỉnh đồ bạc đặc chế của Roberts Belk, đáng tiếc, độ khó này quá lớn, giá cả cũng rất cao.

Bọn họ cũng đã từng tìm đến các nhà máy trong nước đặt làm một lô, nhưng vấn đề về kỹ thuật công nghệ, tất nhiên là không đạt được yêu cầu của bọn họ.

“Đồ sứ Linh Lung thì sao? Đó là một loại đồ sứ chạm hoa, được chuyên dụng của hoàng thất thời nhà Minh. Nhưng đến thời Càn Long nhà Thanh đã được đặt tên là Thanh Hoa Linh Lung, Linh Lung xanh biếc trong suốt và Thanh Hoa thanh nhã xanh tươi tôn lên lẫn nhau, mặt men trơn bóng, lung linh long lanh, loại này phối hợp với bánh ngọt kiểu Trung Quốc, trà bánh chiều kiểu Tây đều có thể, thậm chí còn mang theo một nét đặc sắc vừa cổ kính vừa mới mẻ của nước chúng ta. Tất nhiên, đây cũng chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi.”

Ánh mắt đầu bếp sáng lên, vội nói: "Không không, đề nghị của cô rất tốt, khẩu vị của cô cũng không phải tầm thường. Chúng tôi chân thành cám ơn lời đề nghị của cô, chúng tôi sẽ thử nghiên cứu nó.”

Chu Ngọc Thành tức điên rồi, hắn ta ra sức biểu diễn như vậy, sao cô lại không tiếp chiêu chứ? Làm sao có thể cứ như thế mà bỏ qua sự tồn tại của ông ta? Ngay đến cả nhìn cũng không có liếc nhìn ông ta một cái!

Chết tiệt! Đây là không đem hắn để vào mắt, là trực tiếp khiêu khích!

“Cố Vân Khê, cô là tên lừa đảo, cô cho rằng nói sang chuyện khác là có thể thoát được sao? Vô dụng thôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Cố Vân Khê lúc này mới nhìn về phía đối phương, cười như không cười nói: "Ồ, sao ông còn ở đây? Vậy ông nói thử xem, thân phận thật sự của ông là gì?”

Như mùa đông giá rét lại đổ thêm một chậu nước đá lên người, tưới cho Chu Ngọc Thành đang nóng đầu lại lạnh đên thấu tim: “Cô... cô có ý gì?”

Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Chu Ngọc Thành, người huyện Quảng Thành Tăng, năm nay 38 tuổi, ngoài mặt kinh doanh một công ty ngoại thương xuyên quốc gia, kỳ thật là cầm đầu băng đảng nhập cư trái phép xuyên quốc gia, giang hồ gọi là ông ta là anh C.”

Xung quanh nổi lên một trận xôn xao, Chu Ngọc Thành như bị sét đánh giữa trời quang, sắc mặt đại biến, toàn thân không khỏi phát run, mãnh liệt quay đầu lại nhìn.

Đó là một người đàn ông diện mạo rất bình thường, nhưng dáng người cao ngất, ánh mắt lấp lánh, hình như quân nhân.

Trong lòng hắn ta không khỏi run rẩy, nói: "Anh là ai? Ai sai khiến anh bịa ra những chuyện này? Có phải Cố Vân Khê sai khiến anh làm hay không?”

Bình Luận (0)
Comment