Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 334

Trước đây không biết ông ta đã bán được bao nhiêu người, dựa vào việc hút m.á.u người khác để kiếm tiền thì lòng dạ phải độc ác tới mức nào? Nhưng đến khi chuyện này rơi trên đầu mình thì đã chịu không nổi rồi? Vậy không lẽ chỉ có người nhà ông ta mới là cháungười, còn những nạn nhân vô tội kia thì không phải là cháungười sao? Cố Vân Khê không nhịn được thầm mắng một tiếng.

“Không phải ông nói, mình là đang làm việc thiện, đưa người ta ra nước ngoài kiếm tiền hưởng phúc sao?”Cố Vân Khê tươi cười dịu dàng, vô cùng ngọt ngào nói với ông ta: "Người nhà ông cũng sắp được ra nước ngoài hưởng phúc rồi, ông có thấy vui không?"

Đàn ông thì bị bán đi làm cu li, còn phụ nữ, trẻ em thì bị bán vào những nơi dơ bẩn để bán thân, cái này gọi là hưởng phúc sao? Mệt cho ông ta nói ra khỏi miệng, cũng không khỏi cảm thấy bản thân mình vô sỉ đến cực điểm.

Chu Ngọc Thành nghe vậy vô cùng trấn kinh, mơ hồ có chút sợ hãi, cô gái nhỏ này đúng là thứ không dễ chọc vào, ông ta thường nhận mình đã gặp qua không ít việc đời, nhưng lần này thì đúng là nhìn lầm rồi.

“Cô...cô...”

"Cũng thật là trùng hợp, tôi sắp phải ra nước ngoài du học, khi đó cũng có thể đặc biệt tìm được người để chiếu cố hai đứa cháucủa ông nha, ông cũng không cần phải cám ơn tôi đâu.”Cố Vân Khê cười nói rất vui vẻ, nhưng Chu Ngọc Thành càng nghe thì cả người nhịn không được nổi hết da gà.

“Cô dám?”

Cố Vân Khê vô cùng thong dong, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại không có chút ý cười: "Mỗi người đều có yếu điểm của mình. Yếu điểm của tôi chính là người thân, yếu điểm của ông cũng vậy. Nếu ông đã dám động đến bọn họ, tôi liền cho người thân của ông nếm lại thử gấp trăm lần hơn những thứ bọn họ đã từng chịu. Như vậy xem ra cũng rất công bằng, có đúng không?"

"Yên tâm, từ trước đến nay tôi không thích g.i.ế.c người, như thế thì quá bẩn tay.”Cố Vân Khê dùng lời nói nhã nhặn để nói ra chuyện tàn nhẫn: "Hơn nữa, g.i.ế.c người không thấy m.á.u thì có có cả trăm ngàn loại biện pháp để làm. Tôi trước giờ luôn là người văn minh, nên hành sự cũng phải văn minh một chút. Chẳng hạn như, tìm biện pháp để làm cho người ta muốn sống cũng không được mà muốn c.h.ế.t cũng không xong, ông nói có đúng không?”

Theo lời của cô, Chu Ngọc Thành mặt xám như tro tàn, ông ta vô cùng hối hận, lúc trước ông ta không nên trêu chọc cô: “Cô đúng là ác ma!"

“Ông mới biết sao? Phàm là người đắc tội với tôi, đều không có kết cục tốt.”Cố Vân Khê rất am hiểu việc đánh đòn tâm lý với người khác, chiêu này không cần đắn đo lo sợ mất nhân tính nhưng lại vô cùng hiệu quả.

"Ví dụ như, Mạc gia ở HK vậy, hai đứa cháutrai đều vào tù, a, không đúng, cháu trai lớn của Mạc gia cũng vào.”

Biến cố của Mạc gia HK xem như một sự kiện lớn, loại người tin tức linh thông như Chu Ngọc Thành tất nhiên cũng biết đến.

Nhưng, ông ta đứng không đủ lớn, nên chỉ biết những mặt bên ngoài, những chuyện ẩn sâu bên trong hoàn toàn không biết.

“Mạc gia xảy ra chuyện là do cô làm? Điều này sao có thể? Cô dù tài giỏi thế nào thì hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ ở tuổi vị thành niên bình thường, sao có thể….” Cố Vân Khê hơi nhướng mày, bất mãn nói: "Cho dù là như vậy, thì người giám sát quỹ gia tộc tương lai của Mạc là tôi. Nói cách khác, trong tương lai, tất cả người Mạc gia đều phải nhìn sắc mặt của tôi mà sống, mỗi một khoản tiền bọn họ tiêu đều phải được tôi đồng ý thì mới có thể tiêu."

Chu Ngọc Thành:!!! Cho nên, ông ta rốt cuộc đã chọc vào thứ quái quỷ gì vậy?

Cố Vân Khê thản nhiên hỏi: "Bức thư kia đâu?”

Chu Ngọc Thành tâm loạn như ma theo bản năng trả lời cô: "Trong két sắt ở quê tôi…”

Nhân viên cảnh sát bên cạnh lập tức nói: "Tôi sẽ cho người đi lấy.”

Cố Vân Khê cho người đem giấy bút đến, ném cho Chu Ngọc Thành vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia: "Đến đây, đem toàn bộ nội dung của bức thư kia viết ra, một chữ cũng không được bỏ sót. Ông dám bỏ sót một chữ tôi liền đi đến gặp người nhà của ông."

Lần này, Chu Ngọc Thành đã tin lời Cố Vân Khê, lời cô nói nhất định sẽ làm được.

"Bọn nó vẫn còn là trẻ con, cô làm sao lại nhẫn tâm như vậy?"

“Tôi hiện tại cũng còn nhỏ tuổi, không phải ông cũng tính toán trên đầu tôi sao? Cháungười tôi đặc biệt mang thù, người khác tát tôi một cái, tôi phải tát lại mười cái mới hả hận. Vì vậy, nợ cha lại bắt cháutrả không phải là chuyện hiển nhiên?”Cố Vân Khê hợp tình hợp lý nói.

Chu Ngọc Thành không khỏi nóng nảy, nhìn về phía nhân viên cảnh sát: "Các người không quản cô ta sao?”

Im lặng, ngoài im lặng thì vẫn là im lặng. Nhân viên cảnh sát không rên một tiếng, người này không thành thật, ghi khẩu cung thì che che giấu giấu, bây giờ còn muốn cò kè mặc cả với bọn họ nữa sao?

Trong lòng Chu Ngọc Thành bỗng chốc lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bắt đầu bám lấy ông ta.

Nhưng vào lúc này, Cố Vân Khê lại lạnh lùng trào phúng nói: "Chu Ngọc Thành, ông nha, chỉ sợ là đã bị người tính kế, hoặc là nói, ông ngay từ khi bắt đầu cũng chỉ là một quân cờ trong toàn bộ kế hoạch của người ta mà thôi.”

“Không thể nào, cô…. “Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Ngọc Thành đã bắt đầu d.a.o động, hoài nghi.

Rõ ràng, Cố Vân Khê lợi hại như vậy, có thủ đoạn như vậy, nhưng trong thư một chữ bọn họ cũng không hề đề cập tới.

Bình Luận (0)
Comment