Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 341

Tề Thiệu nhíu mày, phiền nhất khi có người dám khi dễ Tiểu Khê:

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đã ngồi tù còn không biết hối cải”.

Cố Hải Triều như có điều suy nghĩ, "Cửa hàng quần áo này hẳn là Cố Như đầu tư tiền vốn, cô ta cũng rất có thủ đoạn, trong thời gian ngắn như vậy đã kiếm được một khoản”.

Anh cả rất nhanh ý thức được chuyện này, điều này làm cho Cố Vân Khê rất vui mừng, cô cảm thấy anh trai đã trưởng thành rất nhanh.

Cố Hải Ba có chút không hiểu: “Không phải Ngụy gia mang Cố Như trước khi rời đi cho nhà hắn một khoản tiền sao? Số tiền đó không đủ để mở tiệm riêng à?”

Vấn đề này Cố Vân Thải hội: “Cố lão thái đã sớm nói với bên ngoài, số tiền này phải cho hai đứa cháu trai cưới vợ, cho nên bọn họ rất coi trọng giá thị trường, còn chưa tới tuổi đã có không ít người lôi kéo làm quen, sớm chắp nối quan hệ”.

Anh em bọn họ nhìn nhau, trao đổi tin tức.

Cố Vân Khê ho một tiếng: “Còn có một việc, là về gã Chu Ngọc Thành…”

Cô kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nhấn mạnh chuyện đã xảy ra trong khách sạn và lời khai kia.

Cô hy vọng mọi người có thể đề cao cảnh giác, tuyệt đối không thể bị người ta ám toán.

Sắc mặt anh em Cố gia rất kém, cho dù ai nghe được tin tức này cũng sẽ sợ ngây người.

Sắc mặt Cố Vân Thải trắng bệch: “Là nhắm vào chị? Đây là một âm mưu nhằm vào chị?”

Cô không nhịn được nghi ngờ, bản thân trong mắt người ngoài yếu đuối như vậy sao?

Việc có thể làm Cố Vân Khê đều đã làm, không thể làm cũng đã làm, "Đúng, đáng tiếc, dù cẩn thận vẫn có sơ sót, là em nhìn lầm người”.

“Em gái”. Cố Vân Thải vừa xấu hổ vừa áy náy vì đã để cho muội muội nhỏ nhất thay cô chắn đỡ tai họa lần này.

Nếu như cô biết hơn thua một chút, hữu dụng một chút, cũng không đến mức để cho muội muội quan tâm như vậy.

Cố Vân Khê vỗ vỗ tay cô: “Lương thiện không sai, sai là những kẻ có âm mưu đen tối ngoài kia”.

“Thật ra, lúc trước em đã có suy đoán, cảm giác gã đàn ông này có chỗ không thích hợp, nên đã cố ý đi thăm dò một chút, em còn đưa chị Triệu theo cùng”.

Cố Hải Triều nhíu mày, trong lòng rất bất an: "Theo lời khai cung cấp, có người truyền tin mới dẫn đến một loạt chuyện này? Tiểu Khê, em có nghi ngờ ai hay không?” Hắn nhất định phải đem người kia đào lên, hung hăng đánh cho một trận.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, Cố Vân Khê trầm ngâm hồi lâu.

“Em có nghĩ về một người, là Cố Như”.

Mặc kệ thật giả, coi như là nhắc nhở mọi người một chút, Cố Như bụng dạ không tốt, có thể né xa cỡ nào liền tránh xa cỡ đó.

Mọi người nghe xong liền tức điên, Cố Hải Ba vừa nghe thấy tên đã muốn mắng chửi, lúc trước chuyện Tiểu Khê bị cướp giấy báo thi đại học, cô ta cũng nhúng tay vào.

“Lại là cô ta! Cô rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhất định phải làm loạn đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống (đuổi cùng g.i.ế.c tận) mới chịu ngừng tay sao?”

“Em chỉ mới nghi ngờ”. Cố Vân Khê khẽ lắc đầu. “Lúc trước cô ta đối phó với anh trai như vậy, cho nên có động cơ tham gia rất lớn”.

Cố Vân Thải không rõ: “Vì sao lại có ác ý nặng nề với chúng ta như vậy? Chúng ta cũng chưa làm chuyện gì gây tổn hại đến cô ta cả.”

Thanh âm Tề Thiệu nhàn nhạt vang lên: “Sống tốt hơn cô ta chính là có tội”.

“Có bệnh thần kinh à?”Cố Hải Ba nhịn không được mắng một câu.

Cố Vân Khê chần chờ một chút: “Có thể là vì Tề Tĩnh…”

Lúc này ngay cả Tề lão gia cũng ngồi không yên, sao lại có liên quan đến cháu trai ông?

“Liên quan đến Tề Tĩnh? Chuyện là thế nào?”

Trong mắt Cố Vân Khê hiện lên ý cười: “Cố Như đối với Tề Tĩnh có chấp niệm, một lòng muốn gả cho hắn, trở thành nữ chủ nhân của Tề thị”.

“Điên rồi”. Tề lão gia không biết nên nói gì, có Tề Thiệu ở đây, ông làm sao có thể đem gia nghiệp tổ tiên truyền cho người khác?

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục: “Hải Triều, Hải Ba, mau ra đây giúp tôi một tay”.

Hai anh em Cố gia vừa nghe thấy giọng Khương Nghị thì vội vàng đi ra ngoài, vừa mở cửa lớn ra nhìn đã thấy hai người đầy vết thương dắt díu nhau đang run rẩy, xô nhẹ một cái cũng có thể té ngã.

Đi tới gần mới phát hiện đó là Tề Tĩnh, trên mặt y đầy dính m.á.u tươi, làm hai người bị dọa không nhẹ.

Cố Hải Triều đỡ lấy Tề Tĩnh, sợ hãi không thôi: “Hai người làm sao vậy? Các ngươi đánh nhau với ai? Sao nhiều m.á.u như vậy? Nhanh băng bó cầm máu”.

Khương Nghị thường xuyên cùng người khác ẩu đả cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Tề Tĩnh luôn nhã nhặn, là học sinh ba tốt, y chưa bao giờ đánh nhau với người khác.

Bình Luận (0)
Comment