Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 383

“Chị hai, cái này cho chị.”

Đó chính là một quyển sách ghi lại toàn bộ thực đơn trên thế giới đã được tổng hợp lại. Trong sách đó tất cả đều là những món ăn cao quý thượng hạng, cô vất vả lắm mới có thể thu thập được.

Một quyển là "Bách khoa toàn thư chế tác bánh ngọt kiểu Tây".

Cố Vân Khê không yên lòng nhất chính là người chị này. Chị hai cô vừa dịu dàng lại vừa thiện lương. “Em còn đăng ký cho chị một lớp huấn luyện West Point, thầy West Point là từ Pháp tới, kỳ hạn một năm, chị tùy thời có thể đến chỗ thầy ấy để học tập.”

“Em gái, cám ơn em.”.

Cố Hải Ba cố ý làm phiền cô, "Em gái, anh không có quà sao?”

“Có, của anh đây.”

Cố Hải Ba nhìn bài thi dày cộp, nụ cười dần dần biến mất, "Em gái, em nếu cứ như vậy sẽ rất nhanh đánh mất đi người anh trai này đó.”

“Ha ha ha.”

Cố Vân Khê lấy ra một cái hộp, "Anh, đây là quà của anh.”

Là một cặp khuy măng sét đá quý.

Cố Hải Triều nắm chặt khuy tay áo trong tay, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Hiện tại anh có vô số lời muốn nói với cô, nhưng khi lời đến bên miệng thì liền bị nuốt trở về.

“Anh, trong phòng thí nghiệm em đã dọn dẹp xong rồi, mấy cái rương được niêm phong lại thì anh giúp em đưa đến chỗ giáo sư Trương, em đã đồng ý quyên góp toàn bộ thiết bị nghiên cứu này cho họ.”

Cô đã từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ ở Phục Đại, rất nhiều giáo viên cũng đều chiếu cố cô, giúp cô giải đáp thắc mắc, để cô tự do sử dụng phòng máy tính của trường. Đây cũng xem như là chút thành ý của cô đi.

“Những thứ khác, anh đều giúp em giữ lại đi.”

“Được, em yên tâm đi.”Cố Hải Triều biết phòng thí nghiệm chính là bảo bối nhất của cô, rất nhiều thứ là do anh giúp cô tìm được.

A Thải có chút chần chờ, nói: "Anh, không phải anh cũng muốn đi Thâm Thành sao? Hay anh đưa Tiểu Khê qua đó luôn đi.” Cố Vân Khê liên tục xua tay, "Không cần không cần, anh họ sẽ đưa em qua đó.”

Mấy anh em bọn họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài, có một số việc bọn họ cũng không cần nhiều lời nữa.

Cố Vân Khê cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, sau khi cô thu dọn hai chiếc va li hành lý xong, Hoắc Vân Sơn liền lái xe Phổ Cát tới đón cô.

Sân bay, người đến người đi, vô cùng ồn ào và náo nhiệt.

Anh em Cố gia kéo tay Cố Vân Khê, liên tục dặn dò cô trời lạnh phải mặc thêm áo, cũng phải ăn cơm đúng giờ. Nói xong, hốc mắt mỗi người không kìm được đều đỏ lên.

Cảm giác chia ly vô cùng luyến tiếc, nhưng cho dù có luyến tiếc như thế nào, thì cũng phải đến lúc chia tay.

“Anh, chị hai, anh nhỏ, em phải lên máy bay rồi. Mọi người yên tâm, bên đó có Tề Thiệu, anh ấy sẽ chiếu cố tốt cho em, lại nói bên kia cái gì cũng có, mọi người không cần lo lắng cho em.”

Cố Vân Khê lần lượt ôm anh chị của mình, kéo hành lý từng bước rời, đi được một đoạn cô lại quay đầu nhìn lại. “Mọi người nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, chờ em trở về.”

Chuyến ly biệt bất ngờ không kịp đề phòng này, làm cho người ta vô cùng đau lòng cùng luyến tiếc.

Nhìn máy bay cất cánh, Cố Vân Thải cố nén nước mắt, nói "Em gái thật sự là đi du học sao?"

Cô cũng không phải kẻ ngốc, từ khi Hoắc Vân Sơn mang theo mấy người đột nhiên vào nhà bọn họ ở lại, cô đã biết sự tình lần này không có đơn giản như vậy. Cô đã gặp Hoắc Vân Sơn, lần trước anh ta chính là đã mang Tiểu Khê đi, vừa đi liền đi hơn nửa năm.

Vậy còn lần này thì sao?

“Con bé thông minh như vậy, sẽ không đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, chúng ta phải tin tưởng con bé.”Mặc dù là nói như vậy, nhưng Cố Hải Triều vẫn rất lo lắng.

Cố Hải Ba khẽ thở dài một hơi, em gái bọn họ quá thông minh, bây giờ cậu mới hiểu điều này cũng không phải là chuyện tốt. Năng lưc càng nhiều, thì trách nhiệm càng lớn, đây vốn là chuyện quá đỗi thường tình rồi.

Nhưng bọn họ sẽ không vạch trần lời nói dối này, vì bọn họ luôn tôn trọng quyết định của cô.

Đồng thời, bọn họ cũng biết, có một số trách nhiệm ngay từ đầu vốn là không thể trốn được.

Mà lúc này, trên máy bay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Khê bỗng trở nên nghiêm túc: "Hai yêu cầu kia của tôi, anh đã báo lên cấp trên của anh chưa?"

Bình Luận (0)
Comment