Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 395

Trái tim Tưởng Quảng Xương lúc này như rơi thẳng xuống biển, cả người không kìm được lạnh như băng. Anh ta quả thật không biết chuyện này, khách sạn Ngũ Hồ này không phải của Tề gia sao?

"Là cô đã động tay động chân trong phòng khách sao?”

“Máy nghe trộm kiểu mới, nếu có cơ hội anh có thể tìm hiểu một chút.”Cố Vân Khê phất phất sợi tóc, giọng điệu lại vô cùng khinh miệt.

“Chỉ vì các người, tôi còn phải cố ý sáng chế ra loại sản phẩm mới này. Các người nên cảm thấy vinh hạnh đi.”

Tưởng Quảng Xương trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới ý thức được, bọn họ đã bị Cố Vân Khê đùa giỡn, "Cô bắt đầu hoài nghi tôi từ lúc nào?”

“Từ lúc anh lộ diện trước mặt tôi.”Cố Vân Khê dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn anh ta, "Đến nay anh vẫn không biết cái túi tùy th@n dưới nách của anh đã bị tôi đặt máy nghe trộm sao?”

Không biết! Anh ta đương nhiên không biết! Cho nên, ngay từ khi bắt đầu, nhất cử nhất động của mình đều đã bị bọn họ kiểm soát? Tưởng Quảng Xương tuyệt vọng nhắm mắt lại, anh ta tự cho là có thể nắm chặt được Cố Vân Khê, nhưng ngay cả một bước đi anh ta cũng không thể hoàn thành được.

Tất cả ngụy trang, tất cả tính toán của anh ta, ở trong mắt cô thì chẳng khác nào một trò đùa.

Người ta đây là thả dây dài câu cá lớn a!!!!

Tại sao trên đời lại có loại yêu nghiệt này?

“Cô có bắt chúng tôi cũng vô dụng thôi, dù sao chúng tôi cũng chỉ là hạng tôm tép nhỏ mà thôi. Cố Vân Khê, cô có biết người sau lưng tôi thế lực lớn đến nhường nào không? Có liên quan đến bao nhiêu lợi ích của các vị tai to mặt lớn kia không? Dù sao cô cũng còn quá trẻ, căn bản không biết những chuyện này để lại bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng. Vì thế tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên thả tôi..."

Đến lúc này, anh ta vẫn còn muốn thuyết phục Cố Vân Khê buông tha cho mình.

Nhưng anh ta đối với Cố Vân Khê lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng có quân đội ra tay, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề.”

“Quân đội?”Tưởng Quảng Xương nhìn về phía Hoắc Vân Sơn đang lái xe, trái tim một mảnh lạnh lẽo. Quả nhiên, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy người này có chút không thích hợp. Chuông điện thoại vang lên, là Tề Thiệu, "Tiểu Khê, em đang ở ngoài sao? Em hiện đang ở đâu?”

Cố Vân Khê lập tức nghe ra sự khẩn trương trong lời nói của hắn, nhẹ giọng trấn an, nói: "Đừng khẩn trương, tôi vẫn ổn.”

Cô liên tục trấn an nửa ngày, mới trấn an được Tề Thiệu. Cô còn muốn trấn an tiếp, thì hắn bỗng nhiên nói, "Tôi hiện đã bắt được hai người.”

“Hả?”Cố Vân Khê ngây ngẩn cả người.

“Em mau tới chỗ tôi đi.”Tề Thiệu báo địa chỉ cho cô biết.

Cố Vân Khê sua khi cúp máy, thần sắc cô có chút phức tạp, "Anh họ, cái kia...Tề Thiệu hình như là đang…”

Cô mỗi ngày đều làm việc, hắn cũng cũng không rảnh rỗi.

Hoắc Vân Sơn gật đầu, "Cậu ta làm gì?"

“Đến hiện trường sẽ biết.”

Địa chỉ Tề Thiệu đưa ra là một biệt thự hẻo lánh.

Hoắc Vân Sơn vừa đi vào liền thấy hai người trói tay chân, nhất thời kinh hãi, "Tề Thiệu, sao anh lại bắt người? Anh điên rồi sao? Đây là phạm pháp.”

Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường, Tề Thiệu theo một mức độ nào đó mà nói, là một kẻ điên.

“Bọn họ muốn bắt Tiểu Khê, tôi đây liền lấy đạo người trả cho người, bắt hết bọn họ lại.”

Hắn hớp tình hợp lý nói, khiến cho người ta có cảm giác rất đúng, hoàn toàn hợp lý.

Hoắc Vân Sơn tức giận không thôi, đi lên phía trước muốn cởi trói cho bọn họ: "Đây không phải là làm bậy sao, anh còn không mau thả người!"

Thanh âm Tề Thiệu lành lạnh vang lên, "Các anh còn muốn máy tính siêu tân tiến không? Còn muốn máy khắc quang không? Nếu còn muốn, thì tất cả đều nghe theo tôi đi!”

Bình Luận (0)
Comment