Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 416

Cố Vân Khê có chút mờ mịt, nói: "A, bên trường học đã biết cháu họ Cố rồi.”

Bây giờ đổi tên giả cũng muộn rồi.

“Đã là người thì có thể có rất nhiều thân phận khác nhau.” Lãnh đạo nhẹ giọng nói: “Mạc gia ở Bắc Mỹ cũng từng gốc rễ, nên sức ảnh hưởng không hề nhỏ.”

“Nhưng, hiện tại trên thế giới này đã không còn tập đoàn Mạc thị.” Cố Vân Khê giật mình, mới hiểu được lời ông. Ông nói không sai, Mạc Thừa Ân tuy đã bán Mạc thị, nhưng trên toàn thế giới lại có không ít tài sản, hiện giờ đều đặt trong quỹ gia tộc.

Lợi nhuận thu được có thể tiếp tục nuôi sống cả đại gia đình Mạc gia.

Người lãnh đạo nhẹ nhàng nhắc nhở, nói: "Ở các nước phương Tây, Old Money phổ biến hơn và được tôn trọng hơn những người mới nổi."

Đạo lý này Cố Vân Khê hiểu, điều kiện tiên quyết là, càng có tiền thì càng có quyền lên tiếng.

“Nghe nói Mạc Thừa Ân hy vọng cháu làm người giám sát quỹ gia tộc của Mạc gia? Nếu hiện tại trong tay cháu có nhiều lợi thế hơn, vậy người bình thường sẽ cố kỵ, các giai cấp ở nước ngoài cũng sẽ chú ý hơn một phần. Hơn nữa, một người quản lý của một gia tộc giàu có đến từ HK cho dù có mang thêm vài vệ sĩ cũng không khiến người ta nghĩ nhiều.”

Đây chẳng khác nào là tận tay dạy cô làm người làm việc như thế nào, có thể thấy được, ông ấy đối với vấn đề an toàn của cô cực kỳ coi trọng, quan tâm.

Cố Vân Khê có chút cảm động, cũng thấu hiểu những suy nghĩ của ông: "Cháu hiểu rồi.”

Cô sẽ cố gắng tranh thủ làm người quản lý quỹ gia tộc này, cái này cũng rất có thể đi.

Giám thị và quản lý tuy chỉ khác nhau một chữ mà thôi, nhưng ý nghĩa của hai từ đó lại khác nhau một trời một vực. Tỷ như cái trước, chỉ có tác dụng giám sát, vận dụng một số tiền lớn cần cô ký tên. Mà cái sau, cô có thể tự do sử dụng mỗi một khoản tiền trong đó.

Dùng tiền Mạc gia kiếm cho mình trăm triệu chút tiền tiêu vặt, lại có thể trả thù Mạc lão phu nhân, đúng thật là hoàn mỹ! Tuyệt vời!

Cô đang nghĩ làm thế nào để chuyển số tiền của mình sang phố Wall nước M để khởi động vốn, bây giờ xem ra thì không cần nữa. Chút tiền ấy của cô thôi thì cứ để lại đầu tư trong nước đi.

Cô nâng ly nước lên, cười vô cùng vui vẻ: "Cháu và Tề Thiệu kính ngài một ly, chúc ngài luôn bình an, khỏe mạnh”

Lãnh đạo nâng ly rượu lên cụng ly với bọn họ, "Tôi cũng chúc hai người, học hành thành công, sớm ngày trở thành rường cột của quốc gia.”

Trên đường trở về, Hoắc Vân Sơn đích thân đưa tiễn bọn họ: “Hai người giỏi thật, vừa ăn vừa lấy, cũng không biết thế nào là khách sáo, thế nào là từ chối nha.”

Cũng bởi vì Cố Vân Khê nói một câu thịt bò sốt tương đêm nay ăn rất ngon, nên ngài lãnh đạo không nói hai lời liền cho người đóng gói hai phần cho bọn họ mang về. Đêm nay Cố Vân Khê rất vui vẻ, "Trưởng bối ban thưởng, tôi không dám từ chối.”

Hoắc Vân Sơn: … Cô ấy luôn có lý do cho việc làm của mình!

“Trưởng bối gì chứ? Đó là lãnh đạo.” Ông ấy chỉ là đối tốt với Cố Vân Khê một chút, lại thật tình quan tâm đến cô, mà cô lại xem ông là trưởng bối sao?

Cố Vân Khê liếc mắt, "Vậy anh muốn ăn thịt bò sốt tương không?

“Muốn! Tôi... " Hoắc Vân Sơn ngây dại: “Đây là phần của tôi sao?”

“Không phải anh thích ăn cái này sao? Cho anh.” Cố Vân Khê đưa hai hộp thịt bò sốt tương cho anh, vô cùng hào phóng. “Chúng tôi đã ăn hết rồi, không phải cả đêm nay anh vẫn chưa ăn cơm sao? Mau ăn đi.”

Trong lòng Hoắc Vân Sơn chua xót, có đôi khi anh bị nha đầu này làm cho tức gần chết, lại có đôi khi vô cùng ấm lòng.

"Cô... khi nào thì ra nước ngoài?"

Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi, nhịn không được ngáp một cái, "Còn một tuần nữa là đến khai giảng rồi, tôi phải nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký nhập học.”

Hoắc Vân Sơn nhìn nha đầu này mấy ngày nay đều không được ngủ ngon, có chút đau lòng, nói: "Vậy còn kịp không? Không phải cô còn phải sửa sang lại tài liệu kỹ thuật sao?”

Cố Vân Khê suy nghĩ một chút mới đáp: “Anh giúp tôi hỏi Lý lão sư xem, hỏi ông ấy có thể đề cử mấy học sinh tới đây không? Tôi sẽ tận tay chỉ dạy bọn họ vài ngày, thuận tiện giúp tôi sắp xếp lại tài liệu.”

“Được.”

Ngày hôm sau, Cố Vân Khê còn đang ngủ thì bị đánh thức. “Có chuyện gì vậy? Không thấy phiền sao?”

“Lý lão sư đã tới rồi, nhanh lên đi.”

Cố Vân Khê dùng nước lạnh hắt lên mặt, tỉnh táo lại vài phần, mới kịp phản ứng, nhanh chóng súc miệng thay quần áo xuống lầu.

“Sao ngài lại tới đây?”

Lý lão sư vô cùng vui mừng, tinh thần đặc biệt phấn khởi, "Nghe nói cô muốn mở một lớp học nhỏ, tôi là người đầu tiên đến đây báo danh, có được không?”

Ông vốn muốn tự mình nghiên cứu, dù sao, loại kỹ thuật này quý giá như thế nào ông là người rõ ràng, ai nguyện ý chia sẻ cho người khác chứ?

Bình Luận (0)
Comment