Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 483

Những lời này đoán chừng cô ấy nghẹn đã lâu, nhưng cũng không ai có thể cho cô một ý kiến đáng tin cậy.

Cố Vân Khê mỉm cười, nói: "Đơn giản thôi, chị cứ đi gặp Tề lão gia, rồi nhờ ông ấy giới thiệu chị vào khách sạn Ngũ Hồ học tập là được.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, phảng phất đây là chuyện rất bình thường vậy. Tảng đá trong lòng Cố Vân Thải trong nháy mắt bị dời đi, cả người vô cùng thoải mái. “Chị không có chính kiến đến như vậy, có phải rất vô dụng hay không?”

"Không đâu. Chị vẫn còn trẻ, thử nhiều cuộc sống khác nhau, từ đó lựa chọn phương hướng cuộc sống mình thích, có nền tảng vững chắc vẫn tốt hơn.” Tầm nhìn Cố Vân Khê không giống với người khác, cô tận tâm an ủi chị mình: "Chúng ta cố gắng như vậy, chính là để cho người thân của mình có nhiều lựa chọn hơn, nhiều cơ hội thử sai hơn, nếu còn chưa nghĩ ra, vậy chị cứ thử nhiều một chút đi."

Cô là một người rất bao dung, chỉ cần không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc, thì tất cả đều OK.

Bên này hai chị em xì xào bàn tán, bên kia, Cố Hải Triều chiếu cố bạn gái mình vô cùng ân cần: "Thanh Thanh, em có thích không?"

“Không thích lắm.” Tuy nói như thế, nhưng tầm mắt Yến Thanh Thanh dán vào một cái túi, không nỡ rời mắt đi.

Cố Hải Triều giơ tay lên, nói: "Nhân viên, tôi muốn cái túi này, kê đơn đi.”

Trong mắt Yến Thanh Thanh hiện lên một tia sáng, dịu dàng cười nói: "Hải Triều, em nói là không cần mà.”

Ai ngờ, Cố Hải Triều nói một câu: "Biết, anh cũng không định miễn cưỡng em. Yên tâm, đây không phải mua cho em, là mua cho em gái anh.”

Yến Thanh Thanh:...

Cố Hải Triều cất giọng gọi Cố Vân Khê tới, nói: "Em gái, anh trai tặng quà sinh nhật cho em, thích không?"

Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, túi này xem như kiểu kinh điển, cũng không tệ lắm, cười nói: "Thích, cảm ơn anh.”

Cố Hải Ba lập tức lại gần, nói: "Tiểu Khê, em còn thích cái gì không? Anh mua cho em, anh cũng muốn tặng quà sinh nhật cho em.”

Cố Vân Khê cũng không muốn túi xách nữa, hai cái là đủ rồi, bình thường cô đi học đều chỉ dùng balo thôi. “Vậy, mua cho em đôi giày đi.”

“Được.”

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi tiệm, trước khi Yến Thanh Thanh rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thần sắc trên mặt rất phức tạp.

Cố Vân Khê chọn một cửa hàng tương đối sang trọng, vừa vào cửa đã nhìn trúng mấy đôi giày: "Đem cái này, cái này, đưa cho tôi thử xem, tôi mang giày cỡ 36.” Một đôi giày xăng đan màu trắng, hai đôi giày da nhỏ màu đen, đều là kiểu dáng hào phóng đơn giản, phù hợp thẩm mỹ của cô.

Ánh mắt nhân viên bán hàng đảo qua người Cố Vân Khê, lập tức ân cần nói: "Xin chờ một chút.”

Những con mắt của người bán hàng ở đây rất là tinh ranh, khách hàng có năng lực mua được hay không, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được hết.

Cố Vân Thải nhẹ giọng hỏi: "Giày đắt như vậy còn có thể thử sao?”

"Đương nhiên, mọi người cũng đến mang thử đi, cửa hàng giày này nổi tiếng là đi vào rất thoải mái nha." Cố Vân Khê cái khác không sao cả, nhưng giày nhất định phải đi cho thật thoải mái được.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng cầm giày tới, thái độ phục vụ vô cùng ân cần.

Mỗi đôi giày Cố Vân Khê đều thử, Cố Hải Ba hỏi, "Em gái, em thích đôi nào nhất?"

Cố Vân Khê theo ngón tay chỉ một đôi giày xăng đan màu trắng, nói: "Đôi này đi.”

Cố Hải Ba vô cùng vui vẻ trả tiền, tiêu tiền cho em gái chính là vui vẻ nhất nha.

Tề Thiệu nhìn hắn một cái, nói: "Hai đôi còn lại cũng gói lại đi.”

Cố Hải Ba cực kỳ kỳ quái, nhìn hắn nói: "Tề Thiệu, anh mua cho ai vậy?”

“Ngoại trừ Tiểu Khê, còn có thể là ai? Ba đôi này cô ấy đều thích.” Đừng thấy Tề Thiệu không nói lời nào, kỳ thật vô cùng để ý, nhất là đối với Cố Vân Khê thì cái gì cũng hiểu rõ.

Cố Hải Ba im lặng, nói: "Sao không nói sớm đi, tôi tới tôi tới, cậu đừng cướp với tôi.”

Hai người tranh nhau trả tiền, làm cho mọi người ở đây hâm mộ không thôi, thật muốn có một người tiêu tiền vì mình.

Cố Hải Ba cũng không quên Cố Vân Thải, cười nói: "Chị hai, em cũng mua cho chị, chị mau chọn giày mình thích đi.”

Về phần Yến Thanh Thanh, đó là bạn gái của anh trai cậu, cậu không quản được, cũng không thích hợp để quản.

Yến Thanh Thanh theo bản năng nhìn về phía Cố Hải Triều, Cố Hải Triều đối với cô cũng rất hào phóng, cười nói: "Thanh Thanh, em thích đôi nào? Anh mua cho em.”

“Lần này em ra nước ngoài đã mua giày rồi, không cần mua nữa.” Yến Thanh Thanh ôn nhu mở miệng, cười nói: "Chi tiêu ở nước ngoài cũng quá cao đi, chúng ta vẫn nên tiết kiệm một chút.”

"Học phí và sinh hoạt phí em không cần lo lắng, anh...." Không đợi Cố Hải Triều nói xong, Yến Thanh Thanh đã dịu dàng ngắt lời anh, nói: "Tiệm này không có giày em thích, chúng ta đến tiệm tiếp theo xem sao."

Bình Luận (0)
Comment