Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 487

“Dọn ra ở riêng?” Yến Thanh Thanh không rõ, nhà họ Cố ở hiện giờ thật sự rất xinh đẹp, vừa rộng rãi, tinh xảo, lại còn nằm ở khu vực vàng phồn hoa nhất, vô cùng đắt giá.

Cho dù phần tử trí thức như cha mẹ cũng khen không dứt miệng, cực lực tác hợp cho bọn họ ở cùng một chỗ.

Mấy chục năm trước, đây chính là biệt thự của quan to quý nhân đã từng sinh sống.

Kỳ thật, Cố Hải Triều thật vất vả mới mua được một mảnh đất thích hợp, vị trí không tính là quá hẻo lánh, anh dự định sẽ xây một căn nhà ở HK, ngôi nhà không phải để bán mà để cho người thân của anh cùng ở với nhau.

Ngôi nhà kia tổng cộng có năm tầng, bốn anh em bọn họ mỗi người một tầng, phía dưới cùng là khu vực dùng để sinh hoạt chung, như nơi ăn uống, trò chuyện với nhau…

Như vậy vừa có thể giữ được riêng tư, lại vừa có thể chiếu cố lẫn nhau, thật tốt biết mấy.

“Đúng vậy, đó là nhà của em gái anh, chúng ta chỉ ở tạm thôi.”

Tuy nói nhà Tây ở rất thoải mái, nhưng anh cũng không có ý định ở lâu dài.

Yến Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được lỗ tai mình, nói: "Anh nói cái gì? Nhà Tây cổ kia đứng tên là của cô ấy? Anh là con trai cả của Cố gia, nhà về tình về lý nên thuộc về anh, phàm là người hiểu chuyện cũng không nên làm chuyện xằng bậy như vậy, huống hồ cô ấy lại là con gái ăn cơm đàng ngoài.”

“Là ai nói cho cô biết, nhà Tây cổ kia là của Cố gia chúng tôi?" Cố Hải Ba đặc biệt im lặng, lạnh giọng nói: "Đó là nhà của Tiểu Khê tự bỏ tiền ra mua.”

Yến Thanh Thanh một chữ cũng không tin: "Loại chuyện ma quỷ này ai tin chứ? Cô ấy chỉ mới có mấy tuổi, không phải vẫn còn là một học sinh phải dựa vào người nhà nuôi sống thôi sao?”

Vẻ mặt Cố Hải Ba không thể tưởng tượng nổi, tức giận nói: "Anh cả, anh không nói cho cô ta biết, Tứ Hải là cơ nghiệp của bốn anh em chúng ta sao?"

Tứ Hải đối với cậu không có ý nghĩ gì, dù sao cậu cũng đã có sản nghiệp của riêng mình, chỉ dựa vào nó vẫn có thể sống được.

Tiểu Khê thì lại càng không quan tâm.

Nhưng bọn họ không thèm để ý là một chuyện, mà người khác tranh đoạt là một chuyện khác.

Cố Hải Triều còn chưa nói gì, Yến Thanh Thanh đã giành nói trước: "Cố Hải Triều, em biết anh rất yêu thương em trai và em gái của mình, em cũng chưa bao giờ ngăn cản chuyện này. Nhưng việc anh đem hơn phân nửa tài sản của mình chia cho bọn họ, em kiên quyết không đồng ý.”

Trái tim Cố Hải Triều như bị đè lên một tảng đá lớn, gian nan nói: "Em ở cùng một chỗ với anh, là coi trọng tiền của anh sao?” Sắc mặt Yến Thanh Thanh trầm xuống, giống như là bị oan uổng, nói: "Hải Triều, thứ em thích chính là anh, không phải ngay từ đầu em cũng không biết sản nghiệp nhà anh mà vẫn đồng ý yêu anh sao? Đây là em bất bình thay cho anh. Anh đối với bọn họ tốt như vậy, lao tâm lao lực đến như vậy, bọn họ cái gì cũng không làm chỉ muốn hưởng thụ, thậm chí bọn họ còn không có nửa điểm tôn trọng anh.”

Hốc mắt cô ửng đỏ, càng nói càng khiến cho người ta cảm động không thôi.

Cố Vân Khê vây xem nửa ngày, có chút hiểu được. “Yến tiểu thư quả nhiên là cao thủ PUA mà.”

Tề Thiệu nghe được một danh từ mới, có chút tò mò, hỏi: "Đó là cái gì?”

“Pick up Artist, một bên này khống chế tinh thần bên kia.” Cố Vân Khê nhìn về phía anh chị mình, chỉ chỉ đầu bọn họ, nói: "Mọi người nên nhớ kỹ, cái gọi là tình yêu của hai người, thật sự chỉ là sự cố tình sắp đặt, có người đang tự tạo nên thôi.”

Cô dùng lời nói lạnh nhạt nhất, nói ra sự thật đáng sợ nhất.

Mặt Cố Vân Thải tái mét, còn có chuyện như vậy sao?

Yến Thanh Thanh vừa tức vừa giận, thét lên nói: "Cố Vân Khê, cô là người nhỏ nhất, nhưng lại gian trá nhất. Rõ ràng lúc cô còn chưa xuất hiện, bọn tôi còn đang rất tốt…”

Cố Vân Khê dụi dụi mắt, ngáp một cái, để lãng phí thời gian ngủ quý giá trên người loại người này, quả thật không đáng.

“Buồn ngủ quá, chị hai, đêm nay chị đến ngủ với em đi.”

Vốn là sắp xếp Cố Vân Thải cùng Yến Thanh Thanh ở chung một phòng, bây giờ xem ra bố trí như vậy là không được rồi.

“Được.”

Hai chị em tay nắm tay nhau vào nhà, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến Yến Thanh Thanh một cái.

Coi thường mới là khinh miệt lớn nhất.

“Lời của tôi còn chưa có...” Yến Thanh Thanh đưa tay muốn ngăn cô lại.

“Bốp.” Cửa phòng nặng nề khép lại trước mặt cô ta.

Tề Thiệu vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Cố Hải Triều, thời gian của Tiểu Khê vô cùng quý giá, không đáng lãng phí vào loại chuyện vớ vẩn này. Anh tự xử lý cho tốt đi.”

Mắt nhìn bị gì vậy? Người phụ nữ này thì có gì tốt chứ? Còn làm cho Tiểu Khê của hắn bị ủy khuất như vậy. Đúng là đáng ghét!!!

Bình Luận (0)
Comment