Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 507

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, cười nói: "Lần này George tiên sinh thua thiệt bao nhiêu? Có một trăm triệu sao? Xem ra là không có biện pháp thu mua cổ phần trong tay tôi được rồi.”

George nhíu mày, nói:"Tôi không còn hứng thú với chuyện này nữa."

"Thay đổi mục tiêu rồi sao? Vậy cũng phải cảm ơn ông George." Cố Vân Khê vui vẻ nói: "Nhờ phúc của ông, thị trường chứng khoán truyền ra tin ông muốn thu mua công ty này, giá cổ phiếu lập tức tăng vọt, nên tôi cũng đã bỏ ra một khoản, hiện tại ước chừng cũng kiếm được gấp đôi rồi.”

Đây cũng là nguyên nhân cô nhìn thấy sổ sách mà sửng sốt, thật sự kiếm được quá nhiều rồi.

Sắc mặt George xanh mét, rõ ràng là do chính cô tung ra tin tức, lợi dụng giá trị của gã đến một mảnh cũng không còn. “Vậy có phải cô nên trả cho tôi một chút tiền thưởng không?”

Cố Vân Khê cười lớn, nói: “Ông đã nghèo đến mức phải xin cơm của tôi rồi sao?”

Tiếng hít khí lạnh vang lên, đám thuộc hạ nhao nhao cúi đầu, cũng không dám nhìn biểu tình của George.

George tức muốn chết, lần nào cãi nhau với cô cũng không chiếm được ưu thế. “Tề Thiệu, cậu thật sự không muốn trở thành người thừa kế của tôi sao?”

Tề Thiệu biết đây lại là mồi câu của ông ta, lần trước cũng đã bị hắn nuốt vào trong bụng, lần này lại muốn tiếp tục sao? "Không muốn.”

George: … Không biết điều.

“Kỳ thật, chỉ cần đồng ý làm thông gia với tôi là cậu đã có thể thu gia sản cả trăm tỷ vào túi rồi.”

Phía dưới một mảnh xôn xao, vô cùng hưng phấn. Gia sản trăm tỷ đó nha, ông thử nhìn đến bọn họ đi, muốn bọn họ làm rể như thế nào cũng được!

Nếu có thể lấy được gia sản này, có thể làm cho bọn bớt phấn đấu cả hơn năm mươi năm! Không, ngay cả đám con cháu bọn họ cũng đều có thể an hưởng vinh hoa phú quý.

Cố Vân Khê ngẩng đầu nhìn gã ta một cái, mồi câu này quá k1ch thích rồi, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Qủa nhiên là lão già d@m đãng George.

Đối với việc này, Tề Thiệu không có phản ứng gì, lực chú ý đều ở trên người bạn gái mình."Tiểu Khê, thí nghiệm của em đã thành công rồi sao?"

“Đúng, có thể nghỉ ngơi một tuần nha.”

Tề Thiệu trong lòng tràn đầy vui mừng, nói: "Vậy, anh để đẩy hết công việc, ở cùng với em.”

Vẫn là ở bên bạn gái của hắn quan trọng nhất, kiếm tiền mà, lúc nào cũng được.

Xà lách hoa quả được đưa lên, Cố Vân Khê ăn một miếng, có chút ghét bỏ quá ngọt. Tề Thiệu đặt thịt bò bít tết trước mặt cô, nói: "Ăn nhiều một chút, lát nữa về anh sẽ gọi người hầm canh gà nhân sâm, bồi bổ cho em.”

“Em hiện rất muốn ăn đầu cá băm ớt, gần đây ăn quá thanh đạm rồi.”

“Ăn một chút cũng được.”

Hai người không coi ai ra gì mà cười nói với nhau, hoàn toàn coi George là vô hình.

Cố Vân Khê vừa ăn, vừa nhìn về phía văn kiện kia, nói: "Ồ, đây là cái gì vậy?”

“Kế hoạch đầu tư.”

Cố Vân Khê tiện tay nhìn thoáng qua, đề mục là thu mua chuỗi khách sạn hoàng cung Grimm.

Cô còn chưa mở ra, một bàn tay vươn tới, cướp kế hoạch đi.

“Tề tiên sinh, đây là bí mật thương mại, không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài được.” George dứt khoát nói.

Tề Thiệu sắc mặt trầm xuống, nói: "Cô ấy không phải người ngoài.”

George rất kiên trì, nói: "Đối với tôi mà nói, cô ta chính là một người ngoài.”

Tề Thiệu mặt không chút thay đổi nhìn gã một hồi lâu, bỗng nhiên đứng lên.

"George tiên sinh, hiện tại tôi có chút mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây đi, ngày khác chúng ta lại gặp nhau. Pass, cô phụ trách chiêu đãi George tiên sinh cho tôi, nhất định phải làm cho ngài ấy thấy như mình đang ở nhà vậy. Tạm biệt.”

Hắn đứng dậy kéo tay Cố Vân Khê rời đi, Cố Vân Khê không khỏi lưu luyến nhìn dĩa thịt bò bít tết mới ăn một nửa kia, ai, có chút lãng phí.

Nhìn hai người biến mất ở trước mắt, George tức giận đến đập bàn. Thái độ gì vậy chứ? Bộ não cả ngày đều suy nghĩ yêu đương thôi sao?

Trên đường trở về, Tề Thiệu đơn giản giải thích với Cố Vân Khê một phen, Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Tên kia lại chơi cái gì vậy? Hắn là cá sấu lớn gặp người liền cắn, không phải nhà từ thiện đâu.”

Tề Thiệu ha hả cười, nguyên nhân lớn nhất mà hắn đến đây là để thăm dò ý đồ thật sự của đối phương, hư hư thực thực, thật thật giả giả.

“Ông ta cũng đâu phải muốn hợp tác với anh, mà là thiết lập một cái bẫy để anh tự chui vào. Ông ta đang muốn mượn cơ hội lần này để kéo đổ quỹ xuống, đem tất cả quỹ cùng người của anh, thu vào túi.”

Người có bản lĩnh mới muốn khống chế ở trong tay, quỹ cũng muốn, mà người cũng muốn, đúng là vô cùng tham lam, cũng không sợ chống đỡ đến c.h.ế.t sao?

“Vậy mà anh còn hợp tác với ông ta?”

“Cứ kéo ông ta đi, miễn cho ông ta lại có cơ hội trở mình lần nữa.” Tề Thiệu nói cực kỳ tùy ý.

Bình Luận (0)
Comment