Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 551

Cô dùng ngữ khí lạnh lùng nhất, nói ra những lời tàn nhẫn nhất.

Tinh thần Ian bất an, hai tay run rẩy, nói: "Không thể nào!”

Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại biết, những người có tiền như bọn họ thì có chuyện gì là không làm được chứ?

Cũng không cần bọn họ tự mình động thủ, chỉ cần treo giải thưởng, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng thay bọn họ làm chuyện này.

Cố Vân Khê không lẻ loi một mình, sau lưng cô có nhà của cô, có bạn trai của cô.

“Muốn đánh cược không? "Cố Vân Khê nhíu mày, bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, MD, cầu mong hắn ta cũng đừng có tẩu hỏa mà làm liều nha.

"A, không, anh căn bản không có tư cách cùng tôi đánh cược. Tôi vừa có tiền có thế lại có nhân mạch, còn anh thì có cái gì? Dù sao thì cục ZQ cũng không phải là chỗ dựa của anh, ngọn lửa này anh đã đốt đến trên đầu bọn họ, bọn họ so với anh xem ra còn muốn sốt ruột hơn đây."

Sắc mặt Ian càng khó coi, sao lại đi đến bước này chứ? Anh ta dùng sức nắm lấy chuôi súng, giống như làm như vậy thì có thể mang đến cho mình cảm giác an toàn hơn. "Tôi có súng.”

“Vậy anh dám nổ s.ú.n.g sao? Anh dám cùng tôi đồng quy vu tận sao? Dám dùng tính mạng của tất cả người nhà của anh để bồi táng theo sao?”

“Cô... " Ian tâm loạn như ma, cả người run rẩy, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, anh ta vội nói: "Cô ngay lập tức ký giấy nhận tội, thừa nhận cô chính là gián điệp, tôi sẽ thả cô đi…”

Khóe miệng Cố Vân Khê cong lên, nói: "Không còn kịp rồi.”

Tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên. "Người phía dưới nghe đây, bỏ vũ khí xuống, Ian, bỏ vũ khí xuống.”

Một chiếc trực thăng xoay tròn trên không trung, dần dần hạ xuống, trên máy bay là chiến đội đặc biệt mang đầy vũ trang hạng nặng, trong tay bọn mang theo súng, người dẫn đầu đang cầm loa kêu gọi hắn ta đầu hàng.

“Tôi nhắc lại, không được làm hại con tin.”

Con tin? Đây là tình huống gì vậy? Bên phía cảnh sát lại còn xuất động chiến đội đặc biệt! Thấy tất cả mọi chuyện ở đây, tim Ian hoàn toàn nguội lạnh, hắn ta xong rồi.

Đừng nói tiền đồ, có thể giữ được tính mạng mình hay không cũng khó nói.

Cố Vân Khê hơi ngẩng đầu, không biết đang nhìn cái gì, nói: "Anh thua rồi, mau đầu hàng đi.”

Trong mắt Ian tràn đầy sợ hãi, chỉ có một ý niệm lóe lên trong đầu lúc bấy giờ. “Điều này cũng nằm trong dự đoán của cô sao?”

Cái quái quỷ gì thế này? Một người làm sao có thể có thể cường đại như thế được chứ?

Cố Vân Khê từ trước đến nay là đi một bước tính mười bước, tâm tư kín đáo, nhưng thứ cô am hiểu nhất là đánh vào tâm lý của người khác. “Tôi chỉ biết là, chính phủ Mỹ sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ tôi bình an, để vãn hồi hình tượng quốc tế cao cả của bọn họ." Không phải là họ muốn hay không, mà là họ bắt buộc phải làm.

“Cô đã dự đoán trước tất cả. "Ian kinh ngạc nhìn cô, thần sắc phức tạp tới cực điểm: " Con người cô thật đáng sợ.”

Hắn giơ tay lên, chỉ một phút thôi thì mọi chuyện sẽ tan thành mây khói.

Cố Vân Khê bỗng nhiên biến sắc, hoảng hốt thét chói tai. "A a a, cứu mạng, đừng g.i.ế.c tôi.”

Theo tiếng thét chói tai, hai tay cô vung lung tung, thân thể hướng một bên ngã sấp xuống.

Tim Ian căng thẳng, không tự chủ được hạ nòng s.ú.n.g xuống, nhắm ngay Cố Vân Khê.

“Phanh.” Một tiếng, cả thế giới đều yên tĩnh.

Cố Vân Khê ngã trên mặt đất sững sờ nhìn Ian bị một phát s.ú.n.g b.ắ.n vào đầu, mặt đầy m.á.u tươi, đôi mắt mở to. Chết không nhắm mắt.

Máu đỏ tươi b.ắ.n lên cánh tay Cố Vân Khê, toàn thân cô cứng ngắc, không tự chủ được run rẩy. Không biết qua bao lâu, một thân ảnh chạy vội tới, nâng Cố Vân Khê vẫn còn sợ hãi đứng dậy. "Tiểu sư muội, đừng nhìn nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Là Hugo, trong mắt hắn lúc này vô cùng lo lắng.

Thân thể Cố Vân Khê mềm nhũn, đôi mắt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu sư muội.” Giọng nói của Hugo vô cùng hoảng sợ.

Chờ Cố Vân Khê tỉnh lại lần nữa thì đã thấy mình hiện đang ở bệnh viện.

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: "Tiểu Khê, Tiểu Khê, em tỉnh rồi, em cảm giác trong người thế nào?”

Là Tề Thiệu, thần sắc hắn khẩn trương nắm tay cô, lo lắng không thôi, gần như là muốn sụp đổ.

Cố Vân Khê nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê, khuôn mặt trắng bệch, "Người nọ…”

Đây là lần đầu tiên cô bị người ta chĩa s.ú.n.g vào đầu, đừng nhìn vẻ ngoài trấn định chu toàn của cô, thật ra trong lòng cô lại vô cùng hoảng sợ.

Phải thôi, dù sao cô cũng sinh ra ở một quốc gia hòa bình quốc gia, lại được người nhà bảo vệ rất tốt, chưa từng tiếp xúc qua với cái loại chuyện m.á.u me đáng sợ như thế này. Trong màn hình một phát nổ đầu không có cảm giác gì, nhưng, ở trước mắt mình...... Quá k1ch thích.

Khi Tề Thiệu nhận được email, cả người hắn như muốn sắp điên rồi, không nghĩ gì nữa ngay lập tức chạy tới đây.

Hắn đau lòng sờ sờ cái trán hơi nóng của cô, bác sĩ nói cô ‘say máu’ bị với thêm bị kinh hách nên dẫn đến phát sốt, nhưng nhìn chung thì cũng không có gì đáng ngại.

Bình Luận (0)
Comment