Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 561

Đối với gia tộc lớn luôn thể hiện cực kỳ khiêm tốn mà nói, đây mới nhát d.a.o chí mạng nhất.

Hết lần này tới lần khác, người ta cũng không chỉ mặt gọi tên bọn họ, còn cố ý tri kỷ viết lên ở cuối bài, nếu có giống nhau, chỉ là trùng hợp.

Muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý cũng không được.

Hơn nữa, có phải cô biết quá nhiều hay không? Còn có phần dưới nữa.

Này không, gia tộc kia ngồi không yên, có vài bộ phận cũng ngồi không yên.

Joe xuất hiện trước mặt Cố Vân Khê, lớn tiếng hỏi tội: “Cố Vân Khê, cô có ý gì?”

Cố Vân Khê mặc quần jean lông dài màu trắng, vô cùng thoải mái, buộc một cái đầu tròn, lộ ra cái trán trơn bóng, giống như một thiếu nữ tươi đẹp ngây thơ.

Nhưng cô vừa mở miệng cũng rất có tính sát thương.

“Các người giam lỏng tôi, tôi rảnh đến bệnh nên đành phải viết chút gì đó giải sầu, muốn trách thì trách các người, tất cả đều do các người làm hại.”

Lần này cô không phủ nhận.

Điều này khiến Joe bị k1ch thích, m.á.u nóng cả người như dồn hết lên mặt:

“Cô… Cô có biết đắc tội với gia tộc này sẽ có kết cục gì không?”

“Sợ cái gì, dù sao đám đầu sỏ các người cũng chạy không thoát.” Cố Vân Khê tỏ vẻ không sao cả, còn rất vui khi thấy người gặp họa.

“Sinh mệnh thật đáng quý, tình yêu còn quý hơn, nhưng vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ.”

Joe nhìn cô gái phản nghịch kỳ lạ này, tức giận đến mũi đều lệch, hận không thể xử cô ngay lập tức.

Đáng tiếc, lúc này Cố Vân Khê đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, vô số người chú ý nhất cử nhất động của cô.

Cho dù muốn thu thập cô, cũng phải chờ bão táp qua đi.

Trước tiên phải tịch thu hết tất cả máy tính và điện thoại di động trong phòng, cô ta không dùng được thiết bị điện tử thì mọi chuyện sẽ tạm lắng xuống.

Hắn giơ tay cướp máy tính, Cố Vân Khê không ngăn cản, giống như nhìn một kẻ ngốc.

“Ha ha, không còn kịp đâu, tôi đã thiết lập chế độ gửi email có hẹn giờ, vừa đến giờ cài đặt tin nhắn sẽ tự động gửi đi.”

Trong lòng Joe căng thẳng, hắn có một loại dự cảm, nội dung của email lần này mới thật sự nhấc lên sóng to gió lớn.

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều xong đời.

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên: “Anh mở máy tính xem phần dưới đi.”

Nội tâm Joe lâm vào đấu tranh, nhìn, hay là không nhìn? Hắn luôn cảm thấy đây là một chiếc hộp Pandora, không thể mở ra.

Nhưng nếu không nhìn thì làm sao ứng phó kịp?

Trong lúc giãy dụa kịch liệt, Joe cắn răng mở máy tính, tài liệu cũng không liên quan, trực tiếp có thể nhìn thấy.

Nhìn văn tự hiển thị trên màn hình, sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, ánh mắt trừng lên càng lúc càng lớn, vẻ mặt không dám tin chất vấn cô.

“Rõ ràng cô đang đổi trắng thay đen, cuộc khủng hoảng tài chính này là cô và Tề Thiệu hai người hợp sức khơi dậy, sao cô dám đem chậu phân hắt lên đầu người khác? Còn nói cái gì, tập thể các người cùng nhau đầu tư cổ phần vào quỹ phòng hộ hữu danh vô thực? Cô muốn hại c.h.ế.t chúng tôi sao?”

Đây là đang nói tiếng người hả?!

Chuyện khác mạnh mẽ áp xuống coi như xong, nhưng cái này tuyệt đối không được, sẽ liên lụy đến trên đầu bọn họ.

Cố Vân Khê bĩu môi, vô cùng tùy hứng: “Tôi vui là được.”

Joe tức đến đỏ mặt tía tai, sống tới bây giờ đã mấy chục năm, chưa từng thấy qua người nào vô liêm sỉ như vậy.

Có thể nói chút đạo lý hay không?!

“Lúc trước chúng ta muốn đàm phán trong hòa bình, là cô cực lực can ngăn, không chịu tiết lộ phương thức liên lạc của Tề Thiệu, hậu quả hôm nay là một tay cô tạo thành, là cô tự tìm.”

Đến phút chót, bọn họ muốn bắt tay giảng hòa với Tề Thiệu, đánh không lại thì có thể làm gì bây giờ? Nhưng không có đường tiếp cận Tề Thiệu.

Cũng không thể đăng báo, nói bọn ta nhận thua, đừng đánh nữa.

Hắn càng nghĩ càng tức giận: “Cô đừng tưởng rằng như vậy có thể khiến cấp trên chịu xuống nước thỏa hiệp, không có khả năng! Đừng mơ mộng viển vông!”

Dáng vẻ của hắn ta như có thể động tay động chân bất cứ lúc nào, chị Triệu đứng quan sát một bên ánh mắt hơi lạnh, sẵn sàng đón địch.

Cố Vân Khê ngồi vững vàng, cô cũng không phải một mình, trong tòa nhà này ngoại trừ chị Triệu, vợ chồng anh Hướng, còn có hai vệ sĩ riêng.

Có nhiều người bảo vệ cô như vậy, sao phải sợ.

“Mới có bấy nhiêu đã muốn bùng nổ rồi sao? Thật yếu ớt.”

“Cô cứ chờ ngồi tù đi, tội danh gián điệp này của cô đã định rồi…” Joe tức giận ngút trời, âm thầm thề thốt nhất định phải xóa đi nụ cười đáng ghét trên mặt cô.

Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên, Joe nhìn thoáng qua là cấp trên gọi đến, lập tức nhận điện thoại, thay đổi sang khuôn mặt tươi cười chân chó.

“Là tôi, tôi còn đang nói chuyện với Cố Vân Khê…”

Hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng:

“Cái gì? Thả cô ta về nước? Sao có thể như vậy?”

“Đưa cô ấy đến sân bay New York? Ngay bây giờ? Tôi không nghe lầm chứ?”

Joe cúp điện thoại xong ánh mắt đều thay đổi, trăm mối vẫn không có cách giải, rốt cuộc cô làm như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment