Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 567

Cố Vân Khê mờ mịt nhìn hắn, tình huống này là thế nào đây?

Tề Thiệu nhắc nhở: “Năm đó em mô phỏng ảnh chụp thông qua máy tính, dáng vẻ bà nội ruột của em.”

Trong đầu Cố Vân Khê lóe lên một tia sáng, cô như vừa thoát khỏi giấc mơ giành lấy ảnh chụp nhìn kỹ lưỡng người trong ảnh.

Đúng vậy, giống nhau như đúc, đây là Tô Mạn Châu! Bà nội ruột của cô!

Người đàn ông bên cạnh bà ấy chính là Mạc Thừa Ân lúc còn trẻ!

Ánh mắt của cô dừng ở đứa bé trong tã lót, lồ ng n.g.ự.c run lên: “Nếu vậy, đứa nhỏ trong ảnh này là… cha ruột của em?”

Tề Thiệu im lặng, thở dài một hơi, ngày xưa vợ chồng ân ái quyết liệt, mẹ con chia lìa, hôm nay hai người trong ảnh đã hóa thành cát bụi, chỉ còn lại người phụ nữ xinh đẹp tao nhã kia. “Hẳn là vậy.”

Ngón tay Cố Vân Khê nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt đứa bé, trong lòng hiện lên một tia ưu thương nhàn nhạt.

“Tấm ảnh này ở đâu ra? Không đúng, chủ nhân của sợi dây chuyền vàng này là ai?”

Quản gia khẽ lắc đầu: “Chủ nhân sợi dây chuyền vàng nói đây là một tín vật, nếu có một ngày cô rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, có thể cầm tín vật này đến gia tộc Adams xin giúp đỡ, gia tộc Adams nhất định sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ cô. Nhưng chỉ có một lần duy nhất.”

Lời hứa này nghĩa là sao? Có nghĩa là cô có thêm một bùa hộ mệnh, với sức ảnh hưởng của gia tộc Adams, trên đời này không có chuyện gì bọn họ không giải quyết được.

Tim Cố Vân Khê đập nhanh hơn, trong đầu hiện lên suy đoán: “Gia tộc Adams sao? Bà nội của tôi là người của gia tộc Adams? Bà ấy không muốn gặp lại cố nhân sao?’’

Quản gia không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Bà ấy không muốn gặp.”

Ông ta dừng lại một chút: “Chỉ muốn một tấm ảnh của các cháu ruột.”

Cố Vân Khê hơi nhíu mày, đúng là một người mâu thuẫn.

Có tình cảm với con cháu, nhưng có vẻ không nhiều lắm.

Cũng đúng, tình cảm là cần thường xuyên kề cận bồi dưỡng, bọn họ chưa từng ở chung, sao có thể có tình cảm sâu đậm được.

Cô đối với bà nội cũng không có tình cảm gì, chỉ có đạo nghĩa cùng trách nhiệm.

“Tôi sẽ bảo người nhà đi tìm ảnh chụp, xem có thể tìm được gì không.”

“Cảm tạ”. Quản gia nhìn cô gái trẻ thông minh xinh đẹp trước mắt, không nhịn được tìm kiếm dấu vết của người nào đó. “Thật ra, cô rất giống bà ấy, kiên nghị quả cảm, bất khuất, cho dù ngã vào bụi bặm, vẫn có thể nở ra những bông hoa đẹp nhất.”

Cố Vân Khê trầm mặc, ai trời sinh mà có được tâm tính như vậy? Chỉ có người từng trải qua vô số sóng gió, mới dần dần tôi luyện được.

“Bà ấy sống không tốt? Vậy trở về nước đi, chỉ cần có tôi ở đây, luôn có thể bảo vệ bà ấy chu toàn, chăm sóc dưỡng già cho bà.”

Quản gia ngây ngẩn cả người, thần sắc cực kỳ phức tạp, nửa ngày sau, trong mắt ông ta dần dần có thêm một tia ấm áp: “Cô hiểu lầm rồi, hiện tại bà ấy sống rất tốt.”

Nói cách khác, là trước kia sống không tốt sao?

Nhưng tinh ý suy xét lại mọi chuyện, bị một người đàn bà lòng dạ rắn rết bán vào núi sâu, bắt đầu quá thảm, muốn sống sót cũng khó chứ đừng nói là vùng dậy thành người mạnh mẽ, sát phạt.

Có thể đi tới hôm nay, không biết bà ấy đã trải qua bao nhiêu cực khổ.

Chỉ mới nghĩ lại đã làm cho người ta hít thở không thông.

Cố Vân Khê đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn nên không ý thức được có chỗ không đúng, nhưng Tề Thiệu mẫn cảm hơn, hắn ngẩng đầu nhìn quản gia, vừa rồi ông ta dùng kính ngữ với cô ấy, đây là lần đầu tiên.

“Mấy năm nay tôi đã cho rất nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của bà nội…” Cố Vân Khê có chút hiểu được, vì sao cô vẫn không tìm thấy tung tích của Tô Mạn Châu, không phải người của cô có năng lực thăm dò yếu, mà căn bản họ không thể chạm được đến vòng tròn quyền lực đó.

Bây giờ biết bà ấy bình an vô sự, cô cực kỳ vui vẻ, còn sống là tốt rồi.

“Tôi còn tưởng rằng bà ấy đã gặp chuyện không may”.

Quản gia khẽ cúi đầu. “Tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.” . Ngôn Tình Cổ Đại

Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi: “Tôi vẫn giữ câu nói đó, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bà ấy trở về nước, tôi sẽ mua một vị trí trống bên cạnh mộ của cha mẹ tôi, bà ấy lựa chọn lá rụng về cội cũng được, hoặc an nghỉ ở nước ngoài cũng được, tôi đều tôn trọng quyết định của bà ấy.”

“Ngài cực kỳ rộng lượng.” Quản gia có chút ngoài ý muốn, nhưng nếu xem xét lại thì cũng hợp tình hợp lý.

Mấy năm nay, có ai dám lấy gia tộc Adams làm khiên chắn? Ai dám uy h.i.ế.p gia tộc Adams? Chỉ có cô gái trước mắt, một lời cô dũng, vì việc nghĩa mà không từ gian nan.

Nhưng cũng vì vậy mà cô lọt vào tầm mắt của gia tộc Adams.

Duyên phận đúng là không thể nói trước.

“Trước vấn đề sinh tử, hết thảy đều là việc nhỏ.” Cố Vân Khê buông xuống một tâm sự, cứ như thế này có lẽ mới là sắp xếp tốt nhất.

Đêm khuya, Cố Vân Khê ngồi trước máy tính xử lý những chuyện chưa xong, mười ngón tay tung bay trên bàn phím, bận rộn không thôi.

Bình Luận (0)
Comment