Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 642

Cố Vân Khê thích ngắm nhìn cảnh đèn đuốc được thắp sáng khi màn đêm buông xuống, cô cũng thích sự phồn hoa an bình sau khi thành phố đã lên đèn.

“Được, vậy chúng ta mua ở Thượng Hải trước đi, hiện tại giá phòng bên đó còn chưa bắt đầu tăng. HK bên này vẫn còn hơi cao, chờ rớt giá lại vào thành phố mua thêm một căn nữa, dù sao ở khách sạn nhiều đôi khi cũng không tiện lắm.”

“Nghe lời em. "Tề Thiệu nhẹ nhàng ôm bả vai cô, nói: " Chờ anh xong việc sẽ trở về với em, em ở nhà ngoan ngoãn, đừng thức đêm nữa, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của em.”

Cố Vân Khê cười ngọt ngào, nói: "Biết rồi, lần này là ngoài ý muốn thôi.”

Hai người tận hưởng một bữa tối thịnh soạn, tay trong tay đi ra khỏi phòng ăn, vài tên vệ sĩ cũng vây quanh bọn họ, chuẩn bị đi về phía đoàn xe đối diện để trở về.

Lúc bước xuống bậc thang, Cố Vân Khê không tại sao tim mình lại đập nhanh hơn, dưới chân không cẩn thận cũng trượt một cái, Tề Thiệu nhanh chóng cúi người xuống đỡ cô.

“Bang.” Một viên đạn sượt qua trán Tề Thiệu.

Tất cả mọi người lúc này đều thay đổi sắc mặt, đây là tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa!

Phản ứng đầu tiên của Tề Thiệu chính là ôm lấy vợ, thối lui về phía nhà hàng phía sau, vì nhà hàng so với xe của vệ sĩ còn gần hơn.

Đám vệ sĩ nhao nhao làm ra tư thế yểm hộ, rút s.ú.n.g phản kích.

Nhưng, vị trí s.ú.n.g b.ắ.n tỉa quá xa, lại một viên đạn bay tới, mục tiêu nhắm thẳng Tề Thiệu.

Vệ sĩ nhào về phía Tề Thiệu, đánh ngã bọn họ, Cố Vân Khê ngã xuống đất r3n rỉ một tiếng, không nhịn được hét lên một tiếng.

Tề Thiệu hoảng loạn ôm lấy vợ mình: "Tiểu Khê, em không sao chứ?

"Rời khỏi nơi này trước, nhanh." Cố Vân Khê sắc mặt trắng bệch, cô hai đời đều chưa từng gặp qua tình huống hung hiểm như vậy, nên vẫn có chút sợ hãi.

Phía vệ sĩ cũng phản ứng rất nhanh, trước tiên là lái xe tới, chắn ở phía dưới bậc thang, thay người ngã xuống đất ngăn cản tầm ngấm của lính b.ắ.n tỉa.

Đoàn người Tề Thiệu chỉ cách cửa chính nhà hàng chỉ có mấy mét, khi bọn họ muốn đi vào trong thì một chiếc xe hơi màu đen bắt ngờ lao tới, giơ s.ú.n.g ra nhắm vào những người đang ở gần đó bắn. “Cẩn thận.” Tề Thiệu ôm chặt Cố Vân Khê, che chở cô dưới thân.

Đám vệ sĩ cũng không cam lòng yếu thế phản kích lại, b.ắ.n s.ú.n.g vào dưới bánh xe, chiếc xe màu đen kia ở trước mắt rất nhanh liền ầm ầm nổ tung, ánh lửa nổi lên bốn phía.

Trong lúc hoảng loạn, đám vệ sĩ nhân cơ hội kéo hai người vào phòng ăn trốn đi. Tề Thiệu còn chưa hoàn hồn, cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, chỉ thấy Cố Vân Khê đầu chảy đầy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của cô toàn bộ đều là máu, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

“Tiểu Khê, Tiểu Khê, em bị thương chỗ nào? Em đừng làm anh sợ. Mau gọi xe cứu thương, mau.”

Bệnh viện, Tề Thiệu cả người phát run tựa vào vách tường, lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được sụ bất lực cùng sợ hãi như vậy.

Lạnh, cô thật là lạnh. Cái lạnh từ người cô truyền đến làm cho toàn thân hắn như muốn đông cứng đi.

Sao lại như vậy chứ.

Bọn họ vừa mới ăn cơm chung với nhau, cô còn dựa sát vào lòng hắn vui vẻ ngắm cảnh đêm, cười cười nói nói, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã...

Là ai? Rốt cuộc là ai hạ độc thủ hắn như vậy? Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha người kia!

Một giọng nói lo lắng lúc này vang lên: "Tề Thiệu, Tiểu Khê đâu? Con bé hiện tại thế nào? Thật sự bị trúng đạn sao? Bị thương ở đâu?”

Là Đổng tiên sinh, sau khi ông nghe được tin liền vội vàng chạy tới, ban đầu ông còn không tin đây là sự thật. Tề Thiệu sắc mặt trắng bệch, nói: "Còn ở phòng cấp cứu. Tất cả bác sĩ tốt nhất ở HK đều đến đây cho tôi, ngoại khoa hay nội khoa tôi đều cần, tiền không thành vấn đề.”

"Đừng hoảng hốt, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất ở HK đến đây." "Đổng tiên sinh lòng nóng như lửa đốt, ông thật sự rất thích Cố Vân Khê, thậm chí còn xem cô như cháu gái nhỏ của mình mà vô cùng yêu thương.

Ông gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài, thầm nói với mình: "Tại sao có thể như vậy chứ? Rốt cuộc là ai làm? Ai lại dám xuống tay trước mắt tôi ở HK này? Tôi nhất định sẽ tóm được hắn.”

HK là một thành phố đặc biệt phức tạp, các loại người không rõ thân phận tụ tập ở chỗ này làm việc, chỉ cần một lời không hợp liền sẽ dẫn đến sô xát nhau.

Tề Thiệu tay phải che mắt, không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn: "Bọn họ là nhắm đến tôi, Tiểu Khê là bị tôi làm liên lụy." “

Đổng tiên sinh nghe vậy có chút sửng sốt, nói: "Cậu đắc tội với ai? Ra tay cũng thật tàn nhẫn.”.

“Tôi không có thù oán gì với bọn họ, trừ phi là...... "Trong lòng Tề Thiệu bỗng thoáng hiện lên một suy nghĩ: “Nó có liên quan đến trận chiến này.”

Bình Luận (0)
Comment