Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 650

"Tề Thiệu cũng là kỳ tài trăm năm khó có được, ảnh hưởng rất sâu đến tài chính trên thế giới.”

Tầm quan trọng của hai người này không cần nói cũng biết.

Hoắc lão vỗ vỗ vai anh, không nói gì.

Cách hai ngày châm một lần, khí sắc Cố Vân Khê dần dần tốt lên, nhưng sắc mặt Hoắc lão càng ngày càng tái nhợt.

Một lần cuối cùng, bàn tay Hoắc lão run rẩy đ.â.m xuống cây kim châm cuối cùng, thân thể cũng lắc lư.

Một bên, đại đệ tử nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy ông, Tề Thiệu nhìn thấy liền có chút lo lắng, "Ông ngoại, ông làm sao vậy?"

Hoắc lão đầu đầy mồ hôi, ý bảo đại đệ tử đỡ mình ngồi xuống, "Lớn tuổi, tinh thần càng ngày càng không tốt, đã đến lúc về hưu, ta cũng nên ngậm kẹo chơi đùa với con cháu, an dưỡng tuổi già.”

Thời đại của ông đã kết thúc, mặc dù có chút không muốn, nhưng, đây là quá trình phải trải qua.

Nhìn toàn thân ông đều đang phát run, giống như là mới từ trong sông vớt ra, tâm tình Tề Thiệu vô cùng phức tạp, "Là bởi vì... Lần này?"

Đại đệ tử giúp Hoắc lão lau mồ hôi, “Không phải, bộ kim châm này có yêu cầu nghiêm khắc về thể lực, ta đã già, thể lực và nhãn lực đều theo không kịp.”

Tuổi này của ông sớm nên về hưu, chỉ là sư môn còn không có một người nào có thể gánh vác nổi, có thể kế thừa y bát của ông.

Đại đệ tử đau lòng không chịu được, "Sư phụ đã ba năm không có động vào bộ kim châm này, trước đó cũng bởi vì thi châm mà bệnh nặng một hồi, đã sớm bị cảnh cáo qua, không thể lại..."

Hoắc lão nhẹ giọng quát: "Không được nói bậy.”

“Tề Thiệu, đừng nói với Tiểu Khê.”

Tề Thiệu là người thông minh, lập tức giây hiểu, nói cách khác, lúc còn trẻ thể lực theo kịp thì tất cả đều dễ nói, lớn tuổi, lại thi châm chính là đàn tiêu hao sinh mệnh lực của chính mình…

Khó trách, không người kế tục, người bình thường đều không muốn học.

Hắn thật lòng thật dạ nói, "Cám ơn ngài.”

Hoắc lão rất rộng lượng, "Tiểu Khê cũng là con nhà chúng ta.”

Dựa theo lệ thường, đến rạng sáng Cố Vân Khê mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tề Thiệu.

Sự khẩn trương trong mắt hắn vào giây phút cô tỉnh lại, toàn bộ hóa thành nụ cười ấm áp.

“Tiểu Khê, em tỉnh rồi? Khá hơn chút nào? Cảm giác như thế nào?”

Bàn tay to của hắn xoa lên trán cô, có chút lo lắng, "Sao không nói? Là chỗ nào không thoải mái sao?”

Cố Vân Khê mím môi, "Anh nói nhiều quá.” “Ầm ĩ đến em? Vậy anh nói ít thôi.” Tề Thiệu ôm lấy cô, ôm vào lòng, "Có khát không? Muốn uống nước không?”

“Muốn.”

Tề Thiệu một bên đút nước cho cô, một bên nhẹ giọng nói, "Ông ngoại nói, tình huống của em đã ổn định, qua vài ngày nữa anh liền mang em về nhà, được không?"

Cố Vân Khê uống mấy ngụm nước, hơi ngẩng đầu, "Chỗ này của anh đã kết thúc? Ai thắng?”

Tề Thiệu bỗng nhiên phản ứng lại, chén nước trong tay rơi xuống, hắn cái gì cũng không để ý tới, một tay cầm lấy tay vợ yêu, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, khẩn trương hỏi, "Tiểu Khê, anh là ai?"

Cố Vân Khê ngơ ngác nhìn hắn, "Tề Thiệu.”

“Là gì của em?" Thanh âm Tề Thiệu khô khan, mơ hồ có một tia chờ mong.

Trong mắt Cố Vân Khê có thêm một nụ cười, "Ông xã à.”

Tề Thiệu càng khẩn trương, "Chúng ta ở bên nhau lúc nào?”

“Ngày sinh nhật mười tám tuổi của em.” Cố Vân Khê phì cười, "Ông xã, em đã nhớ lại rồi, cám ơn anh vẫn luôn ở bên em.”

Không riêng gì nhớ rõ chuyện trước kia, mấy ngày nay cũng nhớ rõ, ngày nằm viện là Tề Thiệu tỉ mỉ chiếu cố cô, đút nước đút cơm, ngay cả đi WC cũng là hắn ôm đi.

Kinh hỉ tới quá đột nhiên, Tề Thiệu cười cười, hốc mắt đỏ lên. “Thật tốt quá, anh rất vui vẻ.”

Có loại vui sướng mất đi mà tìm lại được.

Thương thế của Cố Vân Khê ổn định, Tề Thiệu một khắc cũng không muốn ở lâu, suốt đêm đóng gói mang theo vợ trở về.

Ngay lúc thông quan, điện thoại Tề Thiệu vang lên, thấy là số lạ không muốn nghe, nhưng Cố Vân Khê đang ngại nhàm chán, cầm điện thoại của anh ta nghe.

“A lô?”

Đối phương sửng sốt một chút, lập tức kêu lên: "Cố Vân Khê? Cô khỏe rồi?”

Cố Vân Khê cũng nhận ra giọng nói của đối phương, là George, "Đúng, khiến ông thất vọng rồi.”

George có ý đồ ngụy biện, nhưng Cố Vân Khê thô bạo ngắt lời, "Được rồi, không có việc gì thì cúp máy.”

George không khỏi nóng nảy, "Đừng đừng, cô đã khỏe rồi, vậy hai bên chúng ta cũng nên bắt tay giảng hòa, mau để Tề Thiệu hủy bỏ lệnh treo giải thưởng.”

Da mặt người này thật dày, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

George cắn răng, "Vậy... tôi tặng cô một trăm triệu đô la Hồng Kông làm tiền thuốc men.”

George biết Cố Vân Khê không dễ chọc, người này mỗi lần ra tay đều vô cùng hung tàn, "Vậy, năm trăm triệu, bảo chồng cô nhanh chóng thu tay lại.”

Bình Luận (0)
Comment