Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 70

Cố Hải Triều rất nhanh đã tuyển đủ mười người, ngoại trừ anh em Phương gia, còn chọn một nhóm thanh niên kiên định chịu làm, tay chân linh hoạt.

Đầu năm nay không thiếu nhất chính là sức lao động, nhân dân thất nghiệp lắc lư đầy đường, trong thành căn bản không tiêu hóa được nhiều như vậy.

Anh vội vàng bố trí sân bãi, vội vàng huấn luyện nhân viên, vội vàng đưa hàng đến chỗ sư phụ, thỉnh thoảng còn theo sư phụ học một tay, cuộc sống trôi qua đặc biệt phong phú.

May mắn, còn có Cố Vân Khê làm người đứng đầu, thỉnh thoảng điều tra thiếu sót bổ sung, ở phía sau màn bày mưu tính kế, xưởng nhỏ cứ như vậy mà làm.

Về phần anh em Cố Vân Thải thừa dịp ngoài giờ học mà làm việc, mỗi ngày cố định ra năm mươi cái ăng ten Teletubbies, nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể chờ nhân viên mới chính thức đi làm.

Mọi người ai quản một chuyện, bận rộn đến chân không chạm đất.

Ngày hôm nay, anh em Cố Hải Triều kéo thân thể mệt mỏi về nhà, mấy người đều mệt c.h.ế.t đi được, ăn chút bánh rán bánh bao mua trên đường, tùy tiện xong một bữa.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, "Cố Hải Triều, Cố Hải Triều.”

Anh em Cố Hải Triều mở cửa đi ra ngoài, là mấy người hàng xóm, bác cả Ngô gia lộ ra vẻ mặt hâm mộ, "Thằng nhóc này rất có năng lực, lại có thể làm cho con gái độc nhất của Vạn Nguyên Hộ coi trọng cháu, con gái người ta còn là học sinh trung học, chờ ở rể, gia nghiệp to lớn kia chính là của cháu.”

“Hải Triều, về sau cũng không thể quên chúng ta, nhớ kéo mấy người hàng xóm nghèo chúng ta một phen.”

Cố Hải Triều:... Họ đang nói cái quái gì vậy? Anh một chữ cũng không hiểu.

Cố lão thái tươi cười mang theo một phụ nhân đi tới, "Hải Triều, Chu gia bảo bà mối tới trao đổi hôn kỳ, bà xem hoàng lịch, mùng tám tháng sau là một ngày tốt, chọn ngày đó làm hôn sự đi.”

Cố Hải Triều mờ mịt hỏi, "Chu gia gì? Cháu không biết cô gái nào, các vị đang lầm gì sao?”

Cố lão thái cười như đóa hoa, "Cô gái mặc quần áo màu tím hôm qua đến cửa hàng kia, cháu đỡ cô ấy một cái, còn cười với cô ấy..."

Bị nói như vậy, Cố Hải Triều có chút ấn tượng, nhưng đó không phải là khách hàng nữ đến mua ăng ten Teletubbies sao?

Cô gái kia bị bệnh bại liệt, đi đường khập khiễng, còn thiếu chút nữa ngã sấp xuống ở trước mặt anh, anh xuất phát từ bản năng đỡ một cái, lễ phép mỉm cười đối với khách hàng thì có vấn đề gì sao?

Sao lại thành nhìn nhau? Đương sự như anh cũng không biết. Cố lão thái rất vui vẻ, "Hai đứa vừa mắt nhau, trưởng bối như bà đương nhiên phải giúp đỡ tổ chức hôn sự, yên tâm, đảm bảo mọi việc suôn sẻ.”

Cố Hải Triều gấp đến đầu đầy mồ hôi, anh liều mạng giải thích, đây căn bản là chuyện không có.

Hàng xóm nhìn nhau, tình huống gì đây?

Cố lão thái cố lộ ra mặt mũi hiền lành, "Hải Triều nhà tôi thẹn thùng đấy, trai lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng thì có gì đâu?”

Lúc này hàng xóm mới vui vẻ chúc mừng.

Bà mối khen nhà gái ba hoa chích chòe, cái gì là mà ông chủ xuống biển buôn bán, trong nhà mở một nhà máy, có nhà có xe còn có cửa hàng, miễn bàn có bao nhiêu tiền.

Chỉ riêng một chiếc xe con đã phải hơn mười vạn rồi.

Bà mối ha hả cười nói, "Chu gia còn đáp ứng sẽ gánh vác học phí cùng sinh hoạt phí cho anh em của Hải Triều, người phúc hậu như vậy đốt đèn lồ ng cũng tìm không thấy.”

Cuối cùng, bà mối lấy ra một tá tiền, "Hai ngàn này là sính lễ, cậu mua cho mấy anh em một bộ quần áo tốt, hảo hảo thu thập một chút, đến lúc đó đừng làm mất mặt hai nhà.”

Mọi người hâm mộ không thôi, vừa ra tay liền hai ngàn, thật xa xỉ, đây không phải là vạn nguyên hộ, rõ ràng là nhà giàu mới nổi, chuyện tốt như vậy sao lại không tới phiên mình chứ?

Cố Hải Triều còn chưa kịp phản ứng, Cố lão thái liền mắt lóe sáng nhận lấy tiền, vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ đem chuyện làm tới thỏa đáng.

Cố Vân Khê xem như hiểu rõ, tất cả đều do một tay Cố lão thái thúc đẩy.

“Anh cả, chúc mừng anh bán được giá tốt, hai ngàn khối mua tương lai năm mươi năm khúm núm, thấp hơn một bậc.”

Trên đời này không bữa trưa nào miễn phí, Chu gia hào phóng như vậy, tự nhiên muốn nhận lại tương ừn, nói khó nghe một chút, đây là bán mình.

Địa vị ở rể rất thấp, ăn nói khép nép lấy lòng vợ, vĩnh viễn kém hơn người khác một bậc, cuộc sống như vậy cũng không dễ chịu.

Bốn anh em bọn họ dựa vào nỗ lực của mình đã cải thiện điều kiện sống, vì sao phải chịu ủy khuất này?

Lui một vạn bước mà nói, cho dù thiếu tiền, cũng không có khả năng đi làm con rể nhà người ta.

Bình Luận (0)
Comment