Chuong 155
Chuong 155Chuong 155
Lâm Hoa Trạch bất đắc di chot chọt tay cô, sau đó đáp lại: "Bỏ đi, để đó anh làm cho, có điều Hiểu Hiểu à, em có biết cái gì nên làm cái gì không nên làm hay không? Đừng để người khác phải lo lắng về em quá nhiều."
Ngay sau đó anh nhìn về phía Lâm Hoa Khôn: "Em cũng vậy đó, em gái làm cái gì thì em phải quan sát kỹ một chút, cảm thấy không đúng thì hãy khuyên nhủ em ấy."
Lâm Hoa Khôn: ”...'
Nói lời thật lòng, anh là người có thể khuyên được em gái sao?
Sau khi mấy thứ này được bán ra, túi tiền của Hiểu Hiểu phồng lên, Lâm Hoa Khôn cũng được chia cho một khoản phí vì đã vất vả giúp đỡ, lần này anh cũng không cần lo lắng mấy tháng tiếp theo trường học phát phiếu tiên không đủ cho anh ăn nữa.
Anh không cần người trong nhà cho tiền, nếu cùng em gái gom góp mà không đủ thì tự mình nhẫn nhịn.
Bây giờ nhìn thấy những điều này, đương nhiên sẽ vui vẻ thoải mái.
Kết quả anh lại nhìn thấy em gái tiền vừa đến tay là đã lập tức từ nơi này mua không ít đồ đạc, tính toán đến lúc đó mang về thủ đô, anh nhìn sơ qua một chút thì thấy đều là một ít đồ chơi nhỏ, ví dụ như đồng hồ điện tử, chính anh cũng mua một cái, đến lúc đó cầm về khẳng định sẽ có rất nhiều người tranh giành nhau.
Hiểu Hiểu nói một câu: "Anh ngẫm lại xem, những thứ này chúng ta đi dạo phố thấy bán bao nhiêu là tiên, chúng ta thêm một chút phí đi đường bán đi, cũng rẻ hơn không ít, anh không muốn kiếm thêm một chút tiên cơm sao? Tới thì cũng đã tới rồi."
Lâm Hoa Khôn cảm thấy lời em gái nói rất có đạo lý, tới thì cũng tới rồi, chẳng lẽ còn muốn tay không trở về sao?
Vì thế nên anh dễ dàng bị thuyết phục, nghĩ đến tiền phiếu lại tăng gấp đôi, quyết định đi theo em gái lôi kéo chọn chọn lựa lựa một ít đồ.
Lâm Hoa Trạch mắt nhắm mắt mở, anh không cảm thấy chuyện này có gì sai, bằng không lúc trước cũng sẽ không dứt khoát từ chức.
Nhưng mà có một số điều anh muốn nhắc nhở bọn họ: "Hai đứa phải chú ý, nếu như bị người khác biết được, sẽ có ảnh hưởng đến mối làm ăn của hai đứa, nhớ rõ đừng để cho các bạn cùng lớp và giáo viên của các em biết, nhàn ngôn toái ngữ(*), như vậy sẽ rất phiền toái."
[Chú thích: (*) Nhàn ngôn toái ngữ: nói năng lảm nhảm, ăn nói linh tinh. |
Anh hiện tại cũng không muốn trở về gặp các đồng nghiệp trước kia, bởi vì bọn họ đều dùng ngữ khí đáng thương khuyên nhủ anh, để cho anh "cải tà quy chính", thái độ khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cả hai vẫn đang học đại học và nếu nhận thức của giáo viên bị hư mọt rồi thì sẽ rất dễ dàng bị ảnh hưởng.
Điểm này quả thật cần phải chú ý. Lâm Hoa Khôn ngoan ngoãn gật đầu.
Khoảng thời gian sau đó Hiểu Hiểu chụp được không ít ảnh, trong tay cô có máy ảnh, bộ máy ảnh này cô phải mất rất nhiều công sức thì mới mua được.
Lúc này máy ảnh tuyệt đối là một mặt hàng xa xỉ, tuy rằng đối với cô là thế hệ sau mà nói thì nó chính là một thứ lạc hậu chỉ có thể dùng làm đồ cổ và đồ sưu tầm.
Nhưng lúc ấy nhà ai mà có được thì đều phải cẩn thận bỏ vào trong ngăn tủ, lúc lấy ra dùng vô cùng quý trọng, chỉ sợ va vào chỗ nào làm hỏng mất.
Đó là ký ức của thời đại.
Sau này có lẽ nhìn lại thì sẽ là cảnh còn người mất nhỉ.
Bọn họ ở chỗ này vài ngày, Lâm Hoa Trạch cũng bận rộn theo, ngày đầu tiên dẫn bọn họ đi cho quen đường, ngày hôm sau giúp đỡ xử lý "đặc sản", thời gian còn lại thì tự do hoạt động.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, đã bị anh đuổi về nhà, còn phải chuẩn bị thời gian trở về trường học, thời gian đi tàu hỏa một Nam một Bắc này cũng không phải là chuyện đùa.
Nên mua thì mua, nên đi dạo thì đi dạo, bọn họ vác bao lớn bao nhỏ lên đường trở về.
Từ nơi này đến nhà bọn họ cũng không xa mấy, ngồi tàu hỏa rất nhanh, chỉ vài giờ đã đến tỉnh thành, sau đó lại ngồi xe từ tỉnh thành trở ve đại đội.