Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 37

Vân Ngạn xảy ra chuyện vào buổi chiều, Nghiêm Hi với trợ lý đưa cậu tới bệnh viện, sau khi bác sĩ tiêm huyết thanh kháng nọc rắn rồi bôi thuốc cho cậu, xác nhận cậu không có việc gì mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Tới chạng vạng, Nghiêm Hi đăng weibo:

"Nếu không nhờ @Vân Ngạn kéo tôi, có lẽ bây giờ cổ tôi đã bị Trúc Diệp Thanh cắn mất rồi. @Vân Ngạn tôi lớn tuổi hơn cậu, gọi cậu anh Vân thì không hợp, vậy thì gọi ông Vân* đi, cảm ơn ông Vân cứu mạng!"

*Thể hiện sự tôn trọng đối phương, hoặc bạn bè thân thiết vẫn gọi kiểu này để trêu nhau (vì 爷 cũng có nghĩa là ông nội).

Đăng kèm bức ảnh cánh tay sưng tấy của Vân Ngạn, dưới băng gạc trắng là một mảng đen láy.

"Đệt?! Sau khi bị Trúc Diệp Thanh cắn cả cánh tay đều bị đen hết hả?!"

"Lầu trên mày ngu hả, đó là thuốc giải độc rắn cắn, dùng để giải độc...."

"Ha ha ha ha gọi anh Vân không hợp thì gọi ông Vân, nhân tài đấy!"

Fans của Nghiêm Hi bùng nổ rồi, có người trách đoàn phim lên núi quay phim sao không chú ý an toàn của diễn viên, những người khác thì chạy tới dưới weibo Vân Ngạn, cảm ơn Vân Ngạn cứu anh trai nhà mình, nháy mắt Vân Ngạn lại có thêm mấy vạn fans.

Một tiếng sau, phía đoàn phim chính thức tung ra đoạn video hậu trường, kèm vài chữ: "Ông Vân thật mạnh mẽ!"

Camera độ nét cao bắt trọn khoảnh khắc "anh hùng cứu mỹ nhân" của Vân Ngạn, sau khi đăng lên nhanh chóng làm cư dân mạng dậy sóng, bàn tán sôi nổi.

"Aaaa tôi dính thính rồi! Trực tiếp bắt rắn độc! Vân Ngạn đẹp trai quá đi! Hiện tại trong lòng tôi cậu ấy cao 2m8! Đây không phải Vân Ngạn mà tôi biết! Đây là Vân Ngạn plus - ông Vân!"

*2m8 (hào quang 2m8) diễn tả người (hoặc hành động của người đó) tạo cho người khác cảm giác cao lớn uy nghiêm, mạnh mẽ.

"Đây là Vân Ngạn mà tao biết?! Trước kia tao cảm thấy cậu ta giống y như nhược thụ, sao tự nhiên thành công rồi?"

"Hãy nhìn vào đôi mắt nhỏ đầy khiếp sợ + đau lòng của Hi Hi kìa! Sau đó còn mang Vân Ngạn đến bệnh viện! Ối dồi ôi, tao chèo cp này!"

"Lầu trên bình tĩnh chút, Vạn Ngạn kết hôn rồi!"

Ngay sau đó, "Nghiêm Hi ông Vân" nằm chễm chệ trên hotsearch, "Ông Vân thật mạnh mẽ" theo sát sau đó.

Có nhiệt, tự nhiên sẽ có rất nhiều tiếng nói không hài hòa.

Một blogger giải trí có tích V nói: "Sao Vân Ngạn lại lên hot search! Còn là "Ông Vân", muốn tẩy sạch cái danh "Vân phu nhân" à?"

Sau đó, đương nhiên bị cả đám chế giễu: "Tẩy mẹ mày á! Vừa nhìn đã biết đó là phản ứng chân thật, bị rắn cắn rất nguy hiểm, biết chưa!"

Nhưng rất nhanh, người nọ lại tung ra một video khác, là đoạn video ngắn của Vân Ngạn lúc tham gia chương trình giải trí nọ, cậu chỉ xuất hiện một tập, cũng không đem lại cảm giác tồn tại gì, cố tình có một đoạn, mc hỏi mọi người sợ nhất con gì, Vân Ngạn có chút ngượng ngùng nói: "Chắc là... là rắn."

"Cho nên... video này đại biểu cho cái gì? Trước đây Vân Ngạn tạo dựng hình tượng nhu nhược? Hay video hiện tại là do đoàn phim đặc biệt quay để tuyên truyền?"

"Nếu là đặc biệt quay, vậy bối cảnh của Vân Ngạn quá trâu bò đi? Nghiêm Hi còn đăng weibo cho cậu ta?"

Thời điểm fans của Vân Ngạn và Nghiêm Hi đang tranh cãi túi bụi với cái lũ tin vào đống thuyết âm mưu, một tài khoản blogger nào đó nhanh chóng tổng kết các lần Vân Ngạn lên hot search gần đây và sự trái ngược của tính cách, cuối cùng hot lên với tiêu đề...

Vân Ngạn, một nam nhân kết hợp giữa "Vân phu nhân" và "Ông Vân".

Bị Trúc Diệp Thanh cắn rất đau, sau khi xử lý xong miệng vết thương và độc tố, phải dùng thuốc giảm đau, Vân Ngạn kiệt sức định đi ngủ sớm, người của đoàn phim cũng rời đi, chỉ còn lại trợ lý ở bệnh viện chăm cậu.

Phòng Vip của bệnh viện là phòng kép, người thăm nuôi có thể nghỉ ngơi ở phòng bên ngoài, trợ lý sợ nửa đêm Vân Ngạn bị đau tỉnh, vừa chơi điện thoại vừa gật lên gật xuống, đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Không ngờ lúc nửa đêm, cửa phòng bệnh đột nhiên phát ra tiếng.

Trợ lý giật mình tỉnh lại, lập tức thấy một người mặc âu phục đen giống vệ sĩ nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, để người phía sau đi vào.

Cậu ta vội vã ngồi dậy, đang chuẩn bị chất vấn, nhưng khi nhìn thấy người tới thì ngẩn cả người.

Người nọ lớn lên rất anh tuấn, mặc áo sơ mi sẫm màu, chăn mỏng phủ lên đùi, ngay cả ngồi xe lăn cũng không làm giảm đi phong thái thượng vị của đối phương.

"Mấy người là..."

Người đàn ông nhìn qua, trợ lý lập tức rùng mình, ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đôi chân của đối phương.

Chân bị tật... người này là chồng của Vân Ngạn?!

Người nọ im lặng điều khiển xe lăn đi vào, vẫy vẫy tay, ý bảo vệ sĩ đưa trợ lý ra ngoài.

Khi trợ lý ra ngoài, cả người vẫn còn đang hoang mang, chồng của Vân Ngạn thật?! Người này đẹp trai quá aaaa!!!

Nhìn thời gian, 3 giờ sáng, hơn nửa đêm lặn lội ngàn dặm đến đây gặp anh Vân, đây nhất định là chân ái!!!!

...

Trong phòng bệnh tối om, Thẩm Sơ Hành yên lặng ngồi cạnh giường nhìn Vân Ngạn.

Lúc trên đường đến đây, hắn đã xem đoạn video đoàn phim đăng, nhớ đến bộ dáng Vân Ngạn đau đến đổ mồ hôi lạnh, lập tức cảm thấy khó chịu.

Trước đó hắn hạ quyết tâm không nghe lén nữa, nhưng Vân Ngạn xảy ra chuyện lại khiến hắn cảm thấy không an tâm, nên hắn kêu người cài đặt những từ khóa mấu chốt và nhận dạng bầu không khí cho phần mềm nghe lén, một khi hệ thống nhận định Vân Ngạn xảy ra vấn đề, thiết bị nghe lén sẽ phát cảnh báo.

Hắn không nghe lén được mấy hôm rồi, chỉ duy trì liên lạc ít ỏi bằng một, hai tin nhắn, nhưng người hắn vẫn luôn quan tâm lại gặp nguy hiểm ở một nơi xa xôi.

Chuyện này khiến hắn cực kỳ bất an và tức giận.

Khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cậu, nội tâm căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.

Nhưng vẫn cảm thấy không thỏa mãn...

Thẩm Sơ Hành đưa tay ra, cẩn thận áp sát vào mặt Vân Ngạn, tưởng tượng xúc cảm da thịt sáng bóng gần sát đầu ngón tay.

Nhưng hắn không chạm vào.

Có vẻ Vân Ngạn ngủ không ngon giấc, tròng mắt chuyển động, khẽ nhíu mày.

Thẩm Sơ Hành như bừng tỉnh, rút tay về.

Vân Ngạn thức dậy vào lúc 8 giờ sáng, bị đánh thức bởi tiếng chim hót và tiếng động cơ xe rầm rú bên ngoài, trong phòng không một bóng người.

A, kỳ quái... Đêm qua cậu ngủ không ngon, cậu cảm thấy có ai đó bên cạnh... chẳng lẽ là ảo giác?

"Tiểu Kiệt?" Cậu gọi trợ lý, nhưng không ai đáp lại.

... Đi đâu rồi?

Cậu đang cảm thấy kỳ quái thì nghe thấy tiếng mở cửa, vài điều dưỡng đi vào, nói: "Bệnh nhân 0721, đổi phòng bệnh."

"Hả?" Vân Ngạn thắc mắc: "Đổi đi đâu?"

"Phòng Vip tầng tám." Tiểu Kiệt thò đầu ra từ phía sau các điều dưỡng, phấn khích nói: "Lớn hơn ở đây, còn yên tĩnh hơn nữa!"

"Ai kêu đổi vậy?" Vân Ngạn tùy ý để điều dưỡng giúp mình sửa sang lại: "Đạo diễn? Từ khi nào mà đạo diễn hào phóng thế?"

Đạo diễn cho cậu phòng bệnh Vip bình thường thôi đã đau chít ông ta, giờ còn cao cấp hơn?

Nhưng tiểu Kiệt chỉ im lặng cười cười, rõ là đang cố tự huyễn hoặc bản thân.

Vài phút sau bọn họ đến phòng mới, đẩy cửa ra, quả nhiên rất rộng rãi, có nhiều ghế sofa da hơn cả phòng vip lúc nãy.

"Một mình tôi ở phòng lớn vậy làm gì?" Vân Ngạn lẩm bẩm, sau khi vào cửa đột nhiên im lặng.

Bởi vì cậu phát hiện trong phòng bệnh có một nam nhân đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen láy nhàn nhạt nhìn cậu.

"Thẩm Sơ Hành?" Vân Ngạn ngơ ngác chào hỏi.

Sao hắn lại tới đây?

Chưa kịp nghĩ ra, niềm vui sướng dâng trào trong lòng đã sắp tràn ra khỏi khóe mắt.

Nhưng Thẩm Sơ Hành vẫn tĩnh lặng như nước, giọng điệu lạnh đến dọa người: "Xảy ra chuyện sao không nói với tôi?"

Tươi cười của Vân Ngạn lập tức biến mất, lúng ta lúng túng nói: "Không phải em vẫn còn khỏe..."

Vẻ mặt của Thẩm Sơ Hành lạnh hơn.

Vân Ngạn ngẩn người nhìn hắn, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, bước xuống giường bệnh ban đầu, đi đến giường bệnh mới.

Lúc nằm thì không có gì, nhưng vừa mới đứng dậy - độc rắn đã được giải, nhưng thân thể vẫn sẽ bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn.

"Cẩn thận!" Thấy thân thể cậu hơi lung lay, trợ lý đứng cạnh kêu lên, định đỡ, nhưng Vân Ngạn đã được người đàn ông ngồi trên xe lăn đỡ rồi.

"Chóng mặt à?" Thẩm Sơ Hành nhíu mày, trong giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, giống như đàn cello.

"Có chút..." Vân Ngạn hơi biệt nữu tránh cánh tay đang đỡ eo mình, ngồi lên giường bệnh mới, thoạt nhìn hết sức ngoan ngoãn.

Thẩm Sơ Hành thu tay, hai người lại lần nữa rơi vào im lặng.

Trợ lý thấy bầu không khí không đúng, vội nói: "Cái kia, tôi đi mua đồ ăn sáng cho anh Vân..." Nói xong liền chuồn mất, không thèm quay đầu lại.

Sau khi trợ lý rời đi, Vân Ngạn hỏi Thẩm Sơ Hành: "Sao phải đổi phòng bệnh cho em?"

"Phòng trước của em ồn ào quá."

Hai mắt Vân Ngạn sáng lên: "...Anh có đến?"

Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Đến một lát, thấy em đang ngủ nên tôi ra ngoài làm thủ tục."

"Ừm." Vân Ngạn nhẹ nhàng đáp lại, đáy lòng trở nên mềm mại.

Cậu nhớ đến người mình thấy lúc nửa tỉnh nửa mơ.

Chắc là... không chỉ ở lại một lát đâu, đúng không?

Vậy...

"Anh đến lúc nào?"

"Ngày hôm qua."

"A?" Vân Ngạn ngây người, cái này không giống với cậu tưởng tượng?

"Tôi đi Hàng Châu công tác." Thẩm Sơ Hành mặt không đổi sắc giải thích.

"Đi công tác?"

Thẩm Sơ Hành sẽ đi công tác?

Thẩm Sơ Hành mặt không đổi sắc gật gật đầu: "Không phải em nói tôi đến đây tham quan sao?"

Vân Ngạn: "..."

Đúng lúc này, trợ lý mặc tây trang giày da gõ cửa tiến vào, đưa cho hắn một ít văn kiện: "Thẩm đổng, những văn kiện này cần ngài ký tên."

Thẩm Sơ Hành lấy văn kiện cùng bút, ký tên vào vài chỗ, Vân Ngạn liếc liếc mắt nhìn - thu mua lại một công ty nào đó ở Hàng Châu.

"..." Sao lại trùng hợp vậy?

"Vậy thì, anh đến đây, sao buổi sáng lúc nhắn tin không nói em biết?" Ánh mắt Vân Ngạn có chút ý đùa giỡn.

Thẩm Sơ Hành không nhìn vào mắt cậu, đưa văn kiện đã ký xong cho trợ lý: "Chúng ta đều bận, không thể gặp mặt, cho nên không nói cho em biết."

Vậy tại sao hiện tại lại ở đây?

Rõ ràng biết hắn không có bận chuyện lớn gì, hơn nữa, chỗ này cũng không phải Hàng Châu, chỉ là địa điểm quay chụp nằm gần đó thôi.

"Ừm." Vân Ngạn đột nhiên nảy ý xấu: "Vậy anh mau đi đi, em cũng không còn vấn đề gì nữa, khi nào thì anh đi?"

"..." Vừa tới đã muốn đuổi hắn đi, cậu không muốn gặp hắn?

Mấy cái gân xanh trên trán Thẩm Sơ Hành giật giật: "Nhanh thôi."

"... À." Vân Ngạn đưa cái tay không bị rắn cắn lên che miệng, nhịn cười.

Đúng lúc này, có tiếng động ngoài cửa, là tiếng vệ sĩ bên ngoài gõ cửa, dẫn người bên ngoài vào.

"Hi!" Nghiêm Hi miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi Vân Ngạn, cẩn thận nhìn thoáng qua Thẩm Sơ Hành đang ngồi cạnh giường Vân Ngạn, đi sau Nghiêm Hi có một đám người, giờ phút này đều yên lặng đứng sau lưng Nghiêm Hi, không ai tiến lên.

Bọn họ đến thăm Vân Ngạn, lúc tới phòng bệnh thấy không có ai, gọi điện thoại cho trợ lý mới biết chồng của Vân Ngạn tới, còn đổi phòng bệnh cho Vân Ngạn, một đám người đều rất tò mò, hưng phấn đi lên lầu.

Không ngờ tới, đầu tiên nhìn thấy hai vệ sĩ cao lớn uy mãnh, vẻ mặt nghiêm túc, đối phương nhìn mấy người bọn họ, phảng phất như thể giây tiếp theo sẽ phải soát người.

Vất vả lướt qua ánh mắt của vệ sĩ đi vào phòng, thấy chồng của Vân Ngạn... hình như còn đáng sợ hơn hai vệ sĩ lúc nãy.

Hắn chỉ yên lặng ngồi một chỗ, nhiệt độ trong phòng như lạnh hơn mấy độ, sắc mặt hắn không tốt lắm, như kiểu người sống chớ đến gần.

Trong bầu không khí này Vân Ngạn còn có thể nở nụ cười như mặt trời nhỏ: "Chào, mọi người tới rồi?"

Thẩm Sơ Hành nâng mí mắt, nhìn lướt qua mọi người: "Đồng nghiệp của em?"

"À." Vân Ngạn vội giới thiệu: "Nam 1 của đoàn chúng em, Nghiêm Hi, biên kịch, còn có thư ký trường quay..."

Cậu giới thiệu tới đâu Thẩm Sơ Hành gật đầu tới đó như chào hỏi, sau khi giới thiệu xong, Vân Ngạn phát hiện ánh mắt của mấy người kia đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Sơ Hành.

"Đây là... Thẩm Sơ Hành." Vân Ngạn dịu dàng nhìn hắn, nói thêm: "Là bạn đời hợp pháp của tôi."

Thẩm Sơ Hành gật đầu, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần.

Hắn còn tưởng hắn có thể nghe Vân Ngạn gọi chồng.

Không phải bình thường trước mặt người ngoài gọi rất thuận miệng sao?

Mọi người đều im lặng, không khí trong phòng nhất thời có chút ngượng.

Người duy nhất cảm thấy nhẹ nhàng là Vân Ngạn, cậu thấy đồ trong tay Nghiêm Hi: "Ui, mang theo đồ gì ngon đến cho tôi đấy?"

Lúc này Nghiêm Hi mới phản ứng lại, vội vàng đưa đồ trong tay qua: "Cái kia... Mang buổi sáng cho cậu, có cháo, còn có đồ ăn kèm với bánh bao thịt, nghe nói tiệm này làm không tồi..."

Nói nói, anh ta chợt nhận ra không thể nào ăn ở đây!

Anh nhìn xung quanh một chút, không có bàn ăn nhỏ, đến bàn ăn cạnh sofa có vẻ không tiện cho tay của Vân Ngạn lắm.

Đối với ông chủ Thẩm ngồi yên nãy giờ, Nghiêm Hi cảm thấy dường như anh ta không phải dạng người biết chăm sóc người khác, hơn nữa... quan hệ chồng chồng của hai người này hình như cũng không tốt như tưởng tượng.

Anh thử thăm dò nhìn chằm chằm hai người, hỏi Vân Ngạn: "Hay để tôi bưng cho cậu ăn?"

"..." Vân Ngạn hơi nghẹn lời: "Nhất định có bàn giường, tìm thử đi."

Thẩm Sơ Hành chợt nói: "Để tôi."

Hắn nhận chén cháo với muỗng trên tay Nghiêm Hi, không thèm nhìn Nghiêm Hi lấy một cái, hắn không thích Nghiêm Hi, nếu không phải vì cứu đối phương, Vân Ngạn sẽ không thành ra bộ dạng này.

Hắn đem đồ ăn với bánh bao đặt lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, lấy đũa đưa cho Vân Ngạn.

Sau đó mở nắp cháo, dùng muỗng khuấy cháo, múc một muỗng cháo, còn tri kỷ thổi thổi.

Mọi người nín thở nhìn thẳng vào hai người.

Vân Ngạn nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn vẫn như cũ, nhịn cười đến nội thương, a một tiếng rồi ăn hết cả muỗng cháo.

"Ừm, không tồi." Cậu cười cười với Nghiêm Hi: "Cảm ơn nha."

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn." Nghiêm Hi nuốt nuốt nước bọt, anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống: "Nếu không có cậu, bây giờ tôi đã nằm phòng chăm sóc đặc biệt ICU rồi."

Mức độ nghiêm trọng giữa bị rắn cắn tay và cắn cổ hoàn toàn không giống nhau.

"Không nghiêm trọng vậy đâu, lúc tôi ra tay đã tính toán về độc tính của nó, nói thật, nếu đó là rắn hổ mang tôi cũng không dám cứu cậu." Vân Ngạn gắp đồ ăn kèm, gật đầu: "Đồ ăn chỗ này không tồi, tiệm nào vậy?"

Nghiêm Hi cười rộ lên: "Hơi xa, nghe nói tiểu long bao nhà họ ngon nhất, cậu ăn thử xem, nếu thích, buổi sáng mỗi ngày tôi đều mua cho cậu."

"Được." Vân Ngạn lại cười cười với Nghiêm Hi.

Cậu còn cười! Tim của những người còn lại sắp vọt khỏi cổ họng - cậu không thấy mặt vị kia nhà cậu sắp đóng băng luôn rồi hả?

Ông Vân quả nhiên là ông Vân, đối mặt với gió bão vẫn không đổi sắc!

Vân Ngạn như không để ý đến, cúi đầu ăn sạch muỗng cháo được đút, định nói gì đó với đám Nghiêm Hi, nhưng thấy Thẩm Sơ Hành để muỗng xuống, vươn tay đến.

- Làm, làm gì?!

Nháy mắt cảm thấy khẩn trương.

Vì vậy, mọi người trơ mắt nhìn đôi tay như nghệ sĩ dương cầm của Thẩm Sơ Hành nắm cằm Vân Ngạn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve khóe môi cậu, ánh mắt chuyên chú, giống như đang thưởng thức một miếng ngọc bích.

"Chỗ này dính mè."

"...À." Mặt Vân Ngạn đỏ lên.

Thẩm Sơ Hành tiếp tục đút cháo cho cậu, Vân Ngạn ngoan ngoãn y như thỏ, vết ửng đỏ khả nghi trên mặt vẫn chưa tan...

- Ồ, nháy mắt từ "ông Vân" đã thành "Vân phu nhân"!

Một diễn viên phụ chợt nhìn thấy gì đó, nhỏ giọng nói: "Bàn giường thật ra..."

Người phụ trách bên cạnh che miệng hắn lại: Lúc này rồi còn cần bàn giường gì nữa!!

Vân Ngạn cảm thấy xấu hổ, vì để giảm bớt sự ngượng ngùng, cậu gắp một cái tiểu long bao đút cho Thẩm Sơ Hành: "Anh muốn nếm thử không? Ăn khá ngon á."

Cậu cho rằng Thẩm Sơ Hành sẽ từ chối, nhưng Thẩm Sơ Hành không có, hắn chỉ nhìn đũa của cậu xong cắn một miếng.

"Ừm, đúng là không tồi. Nếu em thích, khi nào về tôi tìm cách làm cho em."

Vân Ngạn không ngờ hắn sẽ nói như vậy.

Làm cho em...

Cậu hơi sững sờ, theo bản năng đem nửa cái tiểu long bao còn lại cho vào miệng...

Từ từ?

A a a đây là cái Thẩm Sơ Hành đã cắn?!!!

Mặt của Vân Ngạn lại đỏ lên.

Có hơi hoảng loạn nhìn Thẩm Sơ Hành, lại thấy khóe miệng Thẩm Sơ Hành gợi lên ý cười chân thật.

Lần nữa sững sờ.

Mọi người: "!!!"

Quá cưng chiều!!!

Bọn họ sai rồi, sai thật rồi, không nên đánh giá một người qua khí chất của họ!!!

Ai nói chồng chồng bọn họ quan hệ không tốt! Nhất định bị mù!!!

Vân Ngạn từ từ nuốt tiểu long bao, đang định nói "nhìn cái gì mà nhìn", quay đầu lại, phát hiện không có ai đang nhìn cậu, mọi người đều đang nhìn nụ cười của Thẩm Sơ Hành!

"..." tự nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vân Ngạn dùng đũa gõ gõ cái chén trong tay Thẩm Sơ Hành, nói với đám người kia: "Này này này, nhìn đi đâu đấy? Tôi khó coi lắm sao?"

Cà lơ phất phơ, nháy mắt từ "Vân phu nhân" thành "ông Vân".

Mọi người lại nhìn cậu, ánh mắt chế nhạo.

Vì vậy, mặt Vân Ngạn tiếp tục nóng lên: "Khụ, hôm nay mọi người không cần quay phim hả? Ở chỗ này ngốc hết một ngày, đang đốt tiền đấy!"

"Có có có." Người phụ trách vội nói: "Đi đi, hôm nay rất bận."

"Này, ngày mai tôi không cần mang đồ ăn cho cậu nữa?" Nghiêm Hi nói, lại bị người phụ trách kéo đi: "Tôi gửi địa chỉ cho cậu nha!"

...

Mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành.

Không khí hình như... càng thêm vi diệu.

Lúc nãy mình nghĩ cái gì mà ăn nửa cái tiểu long bao còn lại vậy!!!

Vân Ngạn biết vậy chẳng làm.

Nhưng... sau cùng chỉ còn lại hai người bọn họ...

Thật ra cậu biết Thẩm Sơ Hành không cao hứng, từ lúc cậu hỏi hắn "khi nào đi".

Hắn còn nói, trở về sẽ làm tiểu long bao cho cậu ăn.

Vậy... món gà cay kia, có phải cũng làm cho cậu ăn không?

Muỗng cháo khác được đưa đến bên miệng, nhưng Vân Ngạn không ăn.

Cậu yên lặng nhìn vào mắt Thẩm Sơ Hành: "Anh ở thêm mấy ngày rồi hãy đi, được không?"

Tay Thẩm Sơ Hành run lên.

"Không phải kêu tôi đi sao?" Hắn đặt muỗng lại vào chén.

Vân Ngạn cười trộm trong lòng, sao hắn vẫn ngạo kiều như vậy?

Nhưng cậu quyết định nói thật về cảm giác mình cảm thấy cho Thẩm Sơ Hành.

"Vốn em cảm thấy bản thân không cần ai chăm sóc hết." Vân Ngạn rũ mắt cười cười: "Nhưng có anh bên cạnh, em cảm thấy đặc biệt an tâm."

Thẩm Sơ Hành nín thở, im lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi cậu: "Cái này lại là dạy kỹ năng khác sao?"

Mấy ngày nay hắn bị cậu đùa đến phát sợ.

Vân Ngạn chỉ cảm thấy có một ngụm máu tắc ở cổ họng, dùng quá nhiều cách lắc léo để rồi bị phản tác dụng.

Cậu nói đùa: "Không phải, em đang nghiêm túc làm theo giáo trình."

Lông mi Thẩm Sơ Hành run run.

"Không phải lúc trước anh nói em hư trương thanh thế ư?" Vân Ngạn bỗng ghé sát lại, chờ mong nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nếu không thì, để em nghiêm túc quyến rũ anh thử xem?"
Bình Luận (0)
Comment