"Mạc Lâm nói anh ấy chọn cho em với Diệp Lạc một chương trình giải trí."
Vân Ngạn vừa ngáp vừa nói, đi chân trần đến phòng thay đồ, từ phía sau ôm lấy Thẩm Sơ Hành đang thắt cà vạt.
"Khi nào đi?"
"Ba ngày sau xuất phát."
Thẩm Sơ Hành ngừng tay, nhíu mày lại.
Hôm nay hắn phải ra ngoài xử lý chút việc nhỏ, sẽ về trước giữa trưa. Quãng thời gian trước hắn vừa bận rộn với buổi họp báo xong, đúng lúc Vân Ngạn đóng máy, hai người bận rộn quanh năm suốt tháng khó khăn lắm mới có thể dính với nhau.
Hai người họ ai cũng bận, mỗi lần gặp nhau còn không đủ thời gian cháy hết lửa tình. Vậy nên bắt đầu từ năm trước bọn họ hứa với nhau mỗi năm sẽ dành ra khoảng nửa tháng cho đến một tháng chỉ để ở cạnh nhau. Bỏ qua mọi công việc, nhất định không để công việc chiếm hết thời gian.
Nhưng quay chương trình giải trí tốn không ít thời gian.
Vân Ngạn biết hắn đang nghĩ gì, cậu đứng sau lưng giúp hắn thắt cà vạt, giải thích: "Em chỉ muốn hỏi anh có muốn đi cùng em hay không thôi?"
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu trong gương.
"Là chương trình về cuộc sống sinh hoạt, tương tự như chương trình ruộng vườn, sẽ có một vài nhiệm vụ mang tính giải trí, khá thú vị và thoải mái. Nếu anh muốn đi, cứ coi đó là kỳ nghỉ ngắn của chúng ta là được, nếu anh không muốn thì nói em, em đi từ chối, để Diệp Lạc và Mạc Lâm tham gia cũng được."
Đêm qua ngủ trễ, giờ Vân Ngạn còn hơi mơ màng, thắt cà vạt xong đặt cằm lên vai Thẩm Sơ Hành, nhìn hắn.
Thẩm Sơ Hành nghĩ tới công việc mấy ngày gần đây xác định thời gian rảnh.
Nghiêng mặt sang, hắn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và mong chờ của Vân Ngạn, trong lòng không khỏi rung động.
"Được, vậy thì chúng ta cùng tham gia."
Vân Ngạn mỉm cười, Thẩm Sơ Hành thấy vậy xoay người ôm Vân Ngạn vào ngực, ngậm lấy môi cậu hôn sâu.
Hôn xong, Vân Ngạn nhìn hai người trong gương, hai má cậu đỏ chót, đẩy Thẩm Sơ Hành ra khỏi cửa, nhỏ giọng lầm bầm: "... Mặt người dạ thú."
Chương trình giải trí bọn họ tham gia tên là 'Cuộc sống ruộng vườn của chúng ta', là chương trình phát sóng định kỳ hàng tuần, bản chất là để nghệ sĩ về đồng quê, hai thành viên cố định điều hành một trang trại ở một ngôi làng miền núi xinh đẹp, nếu nghệ sĩ không ngại, tổ chương trình rất vui mừng mời cả người nhà nghệ sĩ đến cùng.
Một năm kể từ ngày phát sóng, chương trình này vẫn do hai người làm mc cố định.
Một người là An Thành, hai năm gần đây thân thể không khỏe lắm, không chịu nổi cường độ làm việc quá cao nên chỉ nhận chương trình này, mỗi ngày nói chuyện phiếm với các nghệ sĩ khác, sống cuộc sống thôn quê, phơi nắng hít thở không khí trong lành trên núi, như thể không phải đi làm mà là đi dưỡng sinh, từ khi nhận chương trình này, một người vừa mới ngoài 30 đã trở thành blogger dưỡng sinh, thỉnh thoảng đăng vài thứ mình phơi nắng được hoặc là bài thuốc dưỡng sinh bí mật nào đó, bày tỏ chút cảm xúc về cuộc sống như ý.
Một người khác là thiên vương Thẩm Lương, bất kể là ca hát hay sáng tác đều rất đỉnh, bốn năm trước chuyển sang làm diễn viên, rất nhiều người không coi trọng việc này, nhưng anh rất có thiên phú diễn xuất, hai năm trước còn ôm cúp nam diễn viên xuất sắc nhất.
Có lẽ từ khi nhận cúp ảnh đế Thẩm Lương không để tâm tới sự nghiệp nữa, không tham gia diễn xuất cũng không phát hành album. Một năm trước ngay cả buổi hòa nhạc và biểu diễn thương mại anh cũng không nhận, sau một thời gian chán nản ở nhà, tựa như đã quen với yên ổn, anh nhận chương trình giải trí này, mỗi ngày ở trong làng nấu cơm, thỉnh thoảng chơi guitar ngâm nga vài bài. Nghe đâu anh ủ không ít bài hát mới nhưng không biết lúc nào mới nghiêm túc sản xuất và phát hành.
Hai nhân vật cố định này quá phật hệ, tạo ra khí chất khác hẳn cho chương trình.
Rất nhiều người nổi tiếng tham gia với tâm thế đến chơi. Chương trình không có kịch bản cũng rất ít can thiệp đến người tham dự, rất thoải mái với mọi tình huống, làm mọi người bộc lộ không ít tính tình thật sự của bản thân, cứ như vậy, nghệ sĩ tự do thể hiện tài năng của mình trong chương trình phật hệ này, giúp chương trình trở thành chương trình giải trí xem lúc ăn tối hay nhất trong năm.
Đồng thời, do có không ít cặp đôi đã kết hôn hoặc đã công khai dẫn nửa kia của mình đến tham gia coi như đi du lịch, hai mc độc thân thường bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó mà không ai thèm báo trước cho họ biết, thế nên chương trình giải trí này còn được người hâm mộ gọi với cái tên thân thiết là 'Cuộc sống ngược chó của chúng ta'.
...
Chương trình giải trí này vốn đã rất nổi tiếng, sau khi công bố khách quý, độ hot đạt đến đỉnh điểm.
[Tôi không nhìn lầm đâu đúng không!!! Thẩm! Sơ! Hành!!!]
[Hahaha quả nhiên nơi nào có Vân Ngạn nơi đó có sếp Thẩm, lúc hay tin Vân ngạn tham gia 'cuộc sống ngược chó của chúng ta' tôi đã rất mong chờ... Quả nhiên không làm tôi thất vọng!]
[AAAAA! Lần phát sóng trực tiếp trước hai người tương tác qua lại đã ngọt muốn chết rồi! Mấy ngày này tôi không ăn cơm nữa, ngồi đợi hôm phát sóng ăn thức ăn cho chó thôi!!!]
Rõ ràng chương trình lần này còn có hai đỉnh lưu khác tham gia, nhưng hotsearch cao nhất lại liên quan đến Thẩm Sơ Hành.
Dù sao thì nghệ sĩ thường xuất hiện trong chương trình giải trí, nhưng ông lớn trong giới khoa học kỹ thuật và kinh doanh vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi còn khiêm tốn như Thẩm Sơ Hành không phải lúc nào cũng được nhìn thấy.
Phải biết là tạp chí thương mại hàng đầu muốn phỏng vấn hắn cũng chỉ có thời gian nhiều nhất là hai tiếng, mà lần quay chụp này đến tận hai ngày!
Chương trình này chưa phát sóng đã nổi tiếng có thể nói là như mong đợi.
Nhưng khán giả không biết rằng, lần này còn có một bất ngờ nhỏ đang chờ bọn họ.
Quay phim bắt đầu từ buổi sáng, tổ chương trình đăng một video ngắn ngoài lề.
Video bắt đầu từ lúc tổ chương trình đến nhà Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành ấn chuông cửa.
Vài giây sau cửa mở, là bảo mẫu mở, ống kính hướng xuống phía dưới, một bé gái mặc áo trắng váy đỏ xuất hiện trong màn hình, tóc mái ngay ngắn, buộc hai bím tóc nhỏ, đôi mắt to long lanh nhìn những người ngoài cửa.
Hai giây sau, bé gái buông góc áo bảo mẫu ra, vui vẻ chạy vào phòng, bi bô kêu: "Anh Vân Ngạn! Máy quay đến rồi!"
Trong video xuất hiện vài chữ.
"Người quay phim:???"
"Thì ra máy quay mới là bản thể của tôi."
Đạn mạc toàn là những bình luận vui đùa:
[Hahaha anh trai quay phim hoài nghi nhân sinh]
[Bé gái đáng yêu quá đi! Trong vòng 3 giây, tôi muốn biết tên bé ngay và luôn!]
[AAA Xảy ra chuyện gì vậy! Vân Ngạn và sếp Thẩm sinh con từ bao giờ thế!]
[Sinh con cái gì cô tỉnh lại đi! Nhưng nói hai chàng trai cùng nuôi con thì tôi rất đồng tình nha nha nha]
Vài giây sau, Vân Ngạn nắm tay bé gái xuất hiện trước ống kính chào hỏi với người của tổ chương trình, nhẹ nhàng nhéo bím tóc của bé gái: "Lại đây, em giới thiệu bản thân đi."
Bé gái nhìn những người đứng ngay ngắn trước mặt mình, thoáng có chút thẹn thùng, chạy ra núp sau lưng Vân Ngạn, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ đầy đặn, mắt to chớp chớp: "Em tên Dư Tiểu Ngư."
Vân Ngạn cười xoa đầu bé, giải thích: "Là con của mẹ đỡ đầu của tôi, em gái tôi."
[AAAA Danh tự này cũng đáng yêu quá đi!]
[Lại gạt tôi, con gái nuôi!]
[Ỏ đoàn sủng! Tôi nhất định phải xem chương trình kỳ này!!!]
Cuối video, Dư Tiểu Ngư đứng trước máy quay, nắm váy tò mò nhìn vào ống kính, bi bô nói: " Cuộc sống ruộng vườn của chúng ta sẽ phát sóng vào mỗi tối thứ bảy, mọi người đón xem nha ~"
[Nhìn đi! Gì thì gì tôi nhất định phải xem!]
[Cá Nhỏ cũng muốn đi à? AAA chắc chắn mẹ sẽ chờ xem con!]
[AAA tôi mặc kệ! Đáng yêu như thế chắc chắn là con của Sơ Vân!]
Vốn bọn họ không định dẫn Dư Tiểu Ngư theo, chỉ là phát sinh việc ngoài ý muốn.
Dư Tịnh Tiêu đi công tác, khoảng thời gian này bà ngoại phải về quê, con gái lớn tham gia đợt tập huấn hội họa, trong nhà chỉ còn lại chồng bà Dương Tụng và Dư Tiểu Ngư.
Ai mà ngờ mẹ Dương Tụng đột ngột bị bệnh cấp tính phải nhập viện, ông đi chăm sóc nên chỉ sót lại mình bảo mẫu và Dư Tiểu Ngư.
Bảo mẫu rất được tín nhiệm, vấn đề an toàn thì không cần phải lo, nhưng Dư Tiểu Ngư còn nhỏ, ba mẹ chị ngoại đều không ở cạnh, nên bé có hơi sợ, ngày đầu tiên ở nhà bé khóc nấc cả lên.
Sau đó, Dư Tịnh Tiêu nghĩ nếu hiện tại Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành có thời gian, không bằng để bảo mẫu dẫn Dư Tiểu Ngư đi tìm hai anh lớn của nó, chỉ có hai ngày, hai ngày sau Dư Tịnh Tiêu sẽ trở về.
Không ngờ đúng lúc bắt đầu quay chương trình, Vân Ngạn và Dư Tiểu Ngư còn có Dư Tịnh Tiêu thương lượng chút, cảm thấy không bằng cho Dư Tiểu Ngư tham gia chương trình cùng hai người họ, từ nhỏ Tiểu Ngư đa tài đa nghệ, thích cười thích chạy nhảy thích biểu diễn, chắc sẽ không thấy khó chịu gì.
Dư Tịnh Tiêu đồng ý bởi vậy tổ chương trình mới có bất ngờ nhỏ này.
Quay Dư Tiểu Ngư xong, người quay phim lại tập trung về trên người Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành.
Người quay phim vác máy quay đi theo cách hai người không xa, điều này sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của cả hai, rất tinh tế.
Dần dà, họ phát hiện cách thu dọn hành lý của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Vân Ngạn khá tùy ý, cậu đi loanh quanh trong phòng, lấy những thứ cần mang để vào vali, chất thành một đống hỗn độn cuối cùng mới sắp xếp ngăn nắp lại, Thẩm Sơ Hành thì khác, như thể hắn đã hoạch định sẵn cách sắp xếp trong đầu, hắn xếp quần áo xuống dưới cùng, đồng thời giữ chúng gọn gàng ngăn nắp trong quá trình xếp đồ, rất có phong thái của ông lớn giới công nghệ.
Khi Thẩm Sơ Hành đến phòng để đồ lấy quần áo, người quay phim nhanh chóng đi theo hắn,Thẩm Sơ Hành không keo kiệt giới thiệu ngắn gọn vài lời.
"Bên này là quần áo của tôi." Hắn chỉ vào dẫy quần áo, áo sơ mi và áo khoác khác nhau, đầy đủ mẫu mã, tiếp đó hắn chỉ tủ quần áo khác: "Bên kia là quần áo thường ngày của Vân Ngạn."
Khác với nhiều nghệ sĩ chạy theo 'trào lưu', quần áo ngày thường của Vân Ngạn đơn giản nhưng vẫn rất phong cách, khi đứng cùng với Thẩm Sơ Hành, khí chất của cậu không hề bị lép vế.
Người quay phim chú ý tới tủ quần áo khác, nhỏ hơn: "Bên đó là..."
Thẩm Sơ Hành cong môi cười, đi về phía tủ quần áo, mở cánh cửa trong suốt ra: "Đồ đôi."
Người quay phim không khỏi vuốt ngực:...Treo đồ đôi trong tủ riêng!!! Hai người ân ái quá!!!
Thẩm Sơ Hành lấy đồ đôi từ trong ngăn tủ ra, để lại một bộ khi nào ra ngoài mặc, mang những bộ khác đi.
Lúc Vân Ngạn cầm hai cái túi bán trong suốt đi tới, thấy Thẩm Sơ Hành đang gấp mấy bộ quần áo kia.
"Anh mang theo quần đùi?" Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành gấp quần áo, hỏi.
"Máy hôm nay nóng quá, anh mang cho em."
"Không cần đâu." Vân Ngạn lắc đầu, lấy hai cái quần cộc ra đổi thành quần dài giống Thẩm Sơ Hành: "Trời không nóng lắm, chúng ta thống nhất mặc đồ đôi rồi mà."
Cậu biết mặc dù trời rất nóng, Thẩm Sơ Hành cũng không muốn để lộ chân giả của mình trước mặt mọi người.
Vân Ngạn luôn sẵn lòng đồng hành cùng hắn.
"Để trong vali của anh hết à?" Nhìn Thẩm Sơ Hành thu dọn quần áo, Vân Ngạn vung vẩy cái túi nhỏ vừa mang tới: "Đủ để thêm mấy cái này không?"