Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 22


Thẩm Niệm phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn nam chính ở phía sau đang giải thích: "Không phải tôi làm!"
Trong ánh mắt kia, nam chính nhìn cô tựa như đang xem một người thiểu năng trí tuệ hết thuốc chữa.
Ban ngày, hai người bọn họ cùng nhau ra cửa đi làm, buổi tối ăn cơm cùng nhau xong ngồi xe trở về, đâu ra thời gian mà đem nhiều đồ vật vác qua vác lại?
Nếu như cô qua một đêm liền thu mua thím Trần làm việc giúp cô, thì Cố Thừa Dịch..

Vẫn sẽ cao hứng, khụ.
Hoảng loạn đi qua, Thẩm Niệm rất mau khôi phục bình tĩnh: "Thật ra tôi đã dùng 300 vạn để mua nhà ở, còn ít tiền thì dùng mua đồ nội thất trang trí, tiền thuê nhà và trang trí phòng ở không đủ, cùng với các loại phí sinh hoạt cần trang trải, tài chính rất eo hẹp, nên tôi sẽ không mua được nhiều hàng hiệu như vậy."
Liếc mắt nhìn lại một cái, phòng để quần áo bày biện tất cả đều là hàng hiệu, tuyệt không phải loại người thân đang mang nợ vì mua nhà như cô có thể gánh vác.
"Tôi biết." Cố Thừa Dịch nói: "Chắc là thím Trần mua."
Khóe miệng Thẩm Niệm hơi gượng: "Gu thời trang thím Trần thật hiện đại."
Đinh Hạ Vân vung tiền như nước, mua đồ không nhìn cái gì hàng hiệu mới nhất của các thương hiệu quốc tế lớn như Chanel mà chạy tới một lần nhìn, thì cũng nhận ra ngăn tủ này đó.
Cố Thừa Dịch không trả lời đề tài vỏ tỏi của cô, cằm khẽ nâng: "Còn không đi tắm?"
Quần áo tắm rửa, mỹ phẩm dưỡng da đầy đủ, trừ phi lấy lý do "Tôi không thể tắm ở phòng của anh", nếu không Thẩm Niệm thật đúng là ra không được.
Trải qua một tối đắp chăn ngủ đơn thuần, giám đốc Thẩm một chút cũng không thấy sợ nữa, cô từ phòng quần áo cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
So với thiết kế phòng tắm cho khách, thì phòng tắm nam chính có vẻ hưởng thụ hơn, có thể nói thiết kế đỉnh nhất.
Thẩm Niệm ở phòng tắm nhìn thấy không ít thứ mới mẻ nhảy ra, có cả tinh dầu thư giản, cô ngâm mình trong bồn tắm, thiếu chút nữa không muốn ra khỏi.
Ngâm bồn dễ chịu như vậy, Thẩm Niệm nghĩ nhà mới cũng nên có một cái bồn tắm, một ngày làm việc vất vả mà nằm ngâm mình so với tắm vòi sen thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Niệm tắm xong thoải mái đắp mặt nạ đi ra, không thấy người ở phòng ngủ.
Đi đến cửa phòng bên kia nhìn, nam chính ngồi sau bàn làm việc ở thư phòng, cô chỉ đơn giản là liếc mắt một cái xác nhận người ở nơi nào, không có ý quấy rầy.
Không ngờ, Cố Thừa Dịch đỉnh đầu như có mắt: "Lại đây."
Thẩm Niệm trên mặt đắp mặt nạ trắng tinh đi qua, còn tưởng dọa người, nhưng mà bị dọa đến chính là cô.
Cố Thừa Dịch làm việc nên mang mắt kính, gọng màu vàng, so với bộ dáng ban ngày càng làm ý nghĩ muốn lột sạch anh nhiều hơn, hình dung cụ thể mà nói, đại khái là cấm dục cùng hormone đàn ông kết hợp -- mê người cực kỳ.
Giám đốc Thẩm không khỏi may mắn chính mình đang đắp mặt nạ nên không bị nhìn thấy mặt bị ửng đỏ: "Chuyện gì?"
Đắp mặt nạ, nên mở miệng nói chuyện sẽ tận lực hạn chế, không được cử động cơ mặt.

Dẫn tới âm thanh nói chuyện so với ngày thường nhỏ hơn một chút, cũng trầm thấp một ít.
Cố Thừa Dịch nghe kỳ quái, hai mắt nhìn cô: "Cô muốn đi cướp ngân hàng?"
Thẩm Niệm: "Ý kiến không tồi, bất quá tôi cảm thấy so với cướp ngân hàng, không bằng tới cướp anh càng mau càng an toàn."
Cướp ngân hàng, trước tiên phải khảo sát địa hình, vạch ra hướng đi, chuẩn bị chỗ tiêu tang chứng cứ, không cẩn thận xảy ra vấn đề nào đó thì phải ở tù hết nửa đời.
So sánh vế sau, cướp Cố Thừa Dịch đơn giản hơn a, hơn nữa cô đã thành công một lần, cướp được một căn nhà, không lòng tham.
Nghe ra ý của cô, Cố Thừa Dịch quỷ dị, hai tay nắm lại đặt trên đùi, tư thái nhẹ nhàng bình thản, thiếu điều nói: Có bản lĩnh cô liền tới.
Thẩm Niệm: "..."
Cũng chính là giới tính không đúng, bằng không tuyệt đối xử lý nhà anh!
"Kêu tôi lại đây làm gì?"
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay ở chung, Cố Thừa Dịch không có làm cái gì quá đáng với cô, còn tặng không ít tiền, Thẩm Niệm đối mặt với anh liền sẽ không có cảm giác sợ hãi, không sợ nếu cô làm cái gì không tốt sẽ bị ném vào bệnh viện tâm thần.
Nói chuyện với nhau bình thường hơn.
Cố Thừa Dịch là người cảm nhận rõ nhất về sự thay đổi nhỏ này, chỉ cảm thấy mình quyết định đúng đắn.
"Cô vay tiền mua nhà."
"Trả gần xong rồi." Nói tới cái này, Thẩm Niệm có rất nhiều lời muốn nói.
Sống đã ba mươi năm, vẫn luôn ở chỗ của người khác chuyển đến dọn đi, sợ phải chuyển nhà nhiều phiền toái, quần áo- giày dép cũng không dám mua quá nhiều, cô khát vọng nhất chính là có được cái nhà thuộc về chính mình, muốn thế nào cũng được.
Bây giờ nguyện vọng thực hiện, sự phấn khích đó đã giằng co trong một thời gian dài sau khi nhận được tin tức về khoản vay.
Xuyên vào thế giới này không lâu, Thẩm Niệm không có mấy bạn bè.
Quan hệ tốt nhất là Đinh Hạ Vân, đáng tiếc Đinh Hạ Vân quá nhiều chuyện, không khỏi bị phát giác tiền cọc phòng ở là lấy từ bạn trai cũ, cùng với vài chuyện kỳ quái trong đó, mạnh mẽ khắc chế xúc động cùng người khác tám nhảm.
Áp lực đè nén xúc động cùng hưng phấn lâu rồi không có chỗ phát tiết, chỉ biết muốn cùng người khác nói hết.
Cố Thừa Dịch nhắc tới, Thẩm Niệm liền vui sướng chia sẻ với anh: "Anh như vậy cũng có nhà khả năng chắc sẽ có cùng cảm giác với tôi, tuy rằng là tiền mua nhà là dùng tiền của anh đưa, nhưng nó thuộc về chính mình cảm giác thật sự rất tuyệt, giống như là đang bay vậy đó, rốt cuộc cũng có nơi để về, thật ổn định.
" Khoản vay mua nhà đã trả gần hết, chờ thêm hai tháng nữa là đến ngày nhận nhà rồi, tôi có thể đi mua đồ dùng trang trí cho nhà của mình rồi..

"
Ngay lúc xem nhà, Thẩm Niệm đã nghĩ trong đầu muốn mua những gì, chọn phong cách gì:" Tôi đối với lĩnh vực trang trí nhà ở này không quá hiểu biết, cũng không biết dùng vật liệu bình thường là tốt hay xấu, dù sao đến lúc đó dán thêm giấy dán tường, dùng thiết bị trong nhà che đi, chính là cái ổ thoải mái.


"
Tới công ty mới làm việc, kết bạn rất khó sao? Không phải.
Vì cái gì Thẩm Niệm không có bạn bè? Là do cô phải tìm hiểu đủ tư liệu, trang trí nhà, mỗi ngày đều rất bận.
Những ai chưa từng trải qua, thì rất khó tưởng tượng một căn nhà có ý nghĩa quan trọng như thế nào với Thẩm Niệm.
Công việc có thể tìm lại, bạn bè có thể làm quen sau, nhà ở..

Cả đời cũng sẽ mua một căn khác, nhiều lắm lại mua thêm một căn để kết hôn, nhưng mà lần đầu tiên luôn có ý nghĩa đặc biệt.
Nói đến căn nhà của mình, Thẩm Niệm toàn bộ cuộc nói chuyện đều cười, sau đó vội vàng tháo mặt nạ xuống rồi rửa mặt hai ba lần nước, lại lôi kéo Cố Thừa Dịch lải nhải.
Trong thư phòng không khí nghiêm túc, lải nhải trong này cảm giác rất kỳ quái, cô liền kéo Cố Thừa Dịch đến phòng khách, dựa vào sô pha mềm mại nói.
Trên bàn trà phòng khách bày biện nhiều trái cây tươi ngon tỏa ra hương nhàn nhạt.
Thẩm Niệm nói mệt, cầm quả táo lên cắn một miếng, thấy Cố Thừa Dịch nghe cô nói không ăn không uống, tự nhiên mà đưa trái lê cho anh:" Không ăn sao? "
Cố Thừa Dịch cắn một miếng, rất ngọt.
Tối nay thu hoạch rất lớn, Thẩm Niệm vốn ôm có thái độ xa cách với anh, tốt nhất cả đời không qua lại với anh nữa, thế mà nhắc tới nhà ở cô lại chủ động lôi kéo anh nói chuyện phiếm, chia sẻ tâm tình vui sướng của mình.
Không biết là do có được một căn nhà thuộc về mình phân tâm quá, hay là mấy ngày nay ở chung làm cho lòng cô yên tâm.
Bất luận là gì, kết quả đều là tốt.
Nếu Thẩm Niệm trăn trở nhà ở, anh liền không ngại tranh thủ để có kết quả tốt.
Cố Thừa Dịch tinh tường nhớ rõ tin tức Điền trợ lý báo cáo, trong đó có cả địa chỉ nhà mới của Thẩm Niệm.
" Bên kia trang trí xong rồi, không cần chờ thêm hai tháng đâu.

"
" Thiệt? "Thẩm Niệm quá quen tay, vội vàng lau tay lột nho, lột một quả đưa đến bên miệng Cố Thừa Dịch:" Lão đại, mời.


"
(Editor: Tui cho chị Thẩm thêm biệt danh là" vô sỉ "nha)
Lão đại:"...!"
Có người hầu hạ ăn nho cảm giác có chút kỳ quái, người hầu hạ của anh biến thành Thẩm Niệm, lại cảm thấy giống như cũng không có vấn đề gì.
Cố Thừa Dịch ăn hết một quả nho được lột sạch vỏ, Thẩm Niệm tay mắt lanh lẹ mà đặt tay ở dưới môi chờ anh phun hạt:"...!"
Cô là người hầu sao?
Ăn nho do Thẩm Niệm lột không thành vấn đề, đem hạt nho phun vào lòng bàn tay cô, Cố Thừa Dịch vẫn là làm không được.
Mới vừa rút tờ giấy ăn phun hạt nho ra, Thẩm Niệm lại đưa tới một quả nho lột sạch vỏ.
Ăn hết sáu quả nho, Thẩm Niệm chớp chớp đôi mắt to long lanh nhìn anh, một câu không nói.
Cố Thừa Dịch âm thầm thở dài, anh ở trên thương trường rõ ràng là người làm cho người khác thiếu kiên nhẫn, sao đến trước mặt Thẩm Niệm liền ngược lại?
Không ngờ cô còn mặt này, nếu chuẩn cho cô dùng chiêu này trên thương trường chắc nhiều binh lính bị khuất phục cũng nên, có thể khai quật một chút.
Một khắc suy nghĩ chạy qua, Cố tổng tài mở mệng:" Ngày mai để tôi hỏi một chút, nhà ở trang hoàng xong rồi thì để cô nhận sớm.

"
" A a a a! "Thẩm Niệm hưng phấn mà nhảy tại chỗ.
Cô ngồi ở trên sô pha, quá mức đắc ý vui mừng kết quả bị độ đàn hồi của lò xo sô pha làm ngã, cũng may sô pha mềm mại, rơi xuống không đau lắm, bị té ngã mà còn ngây ngốc cười.
Cố Thừa Dịch làm như không thấy, đợi thêm chốc lát Thẩm Niệm vẫn còn ngây ngô cười, anh không chịu được nữa, bắt lấy Thẩm Niệm.
" Bị gì vậy! "
Răn dạy một nửa, nhìn đến Thẩm Niệm miệng cười hết sức xán lạn, không khỏi câm nín.
Chưa từng thấy cô cười vui vẻ đến như vậy.
Lúc đầu biết Thẩm Niệm là bởi vì là bạn cùng lớp, chân chính gặp mặt là ở phòng y tế, Thẩm Niệm bị kỳ nghỉ lễ tra tấn đến nửa sống nửa chết nằm nghỉ ngơi.
Khi đó Thẩm Niệm rất mềm yếu, thường cười ngượng ngùng rụt rè, xuất thân từ cô nhi viện, đi học nhờ chính sách hỗ trợ học sinh khó khăn của trường học, cô cho mọi người cảm giác kiên cường độc lập.
Ngay lúc đó Cố Thừa Dịch không biết Thẩm Niệm trên người không khoẻ là gì, chờ đến khi chia tay cô nói:" Anh quá nghèo ", chờ đến khi anh ở trên thương trường gặp qua đủ loại người, rốt cuộc mới hiểu: Đó gọi là khuôn mặt giả tạo.
Ở cao trung Thẩm Niệm mang khuôn mặt giả, thầy cô cho rằng cô là học sinh ngoan, bạn học cho rằng gia cảnh không tốt nhưng cô vẫn học giỏi, trên thực tế, cô duy trì hình tượng trong mắt mọi người để có thể đạt được lợi ích.
Hiện tại Thẩm Niệm có khi giả dối, có khi chân thành, không thể phủ nhận chính là: Càng thật.
Cố Thừa Dịch đem cô lúc cao trung cùng hiện tại tách ra quan sát, thật sự khác nhau quá lớn, anh khó khăn chỉ có thể dùng lý do" Chín năm ở nước ngoài trải qua nhiều chuyện "để thuyết phục chính mình.
" Ngồi xuống.


"
Thẩm Niệm ngoan ngoãn ngồi xong, trong chốc lát lại cười:" Tôi thật sự có thể sớm được nhận nhà sao? "
Cố Thừa Dịch:" Việc nhỏ này Thôi trợ lý có thể làm tốt.

"
Câu trả lời vô ý nhưng lại có ý khoe ra địa vị chính mình, trợ lý của anh có thể làm tốt, vậy chẳng phải là anh lợi hại hơn sao?
Nhưng mà..
Hai mắt Thẩm Niệm sáng lên, bịch..

bịch..

bịch chạy về phòng ngủ lấy di động đem tới:" Tôi không có số điện thoại của Thôi trợ lý.

"
Cố Thừa Dịch:"...!"
Không có số điện thoại của Thôi trợ lý!
" Thẩm Niệm, cô luôn thích việc bỏ gần tìm xa nhỉ, không quan tâm hiệu suất gì cả.

"Cố tổng tài cau mày, ra vẻ không kiên nhẫn:" Ở nước ngoài chín năm làm chỉ số thông minh của cô tụt thấp vậy sao? "
Thẩm Niệm:"...!"
Nhịn xuống, phải biết rằng tính cách nam chính chủ yếu là thèm đòn như vậy!
Còn có việc cần nhờ anh ta, không thể trở mặt được!
Mặc niệm ba lần" Không thể trở mặt ", cô cười cười click mở giao diện WeChat," Vậy làm phiền Cố tổng một chút được không ạ? Phiền ngài động động ngón tay xíu cho tôi WeChat của Thôi trợ lý với.

"
Cố Thừa Dịch:"...".

Bình Luận (0)
Comment