Trời ơi, buổi tốt, thực là câu dẫn người quá đi!
Mặc dù là ăn thì cứ ăn, nhưng lại cảm thấy người này sao lại trở về đúng lúc thế.
Thẩm An An cúi đầu liếc mắt nhìn mì cà chua nấu trứng mà mình chưa động đũa, trong lòng không muốn nhưng lại nói với Lục Tu Viễn: "Anh ăn đi, em chưa đụng đũa."
"Anh sẽ không khách khí đâu." Lục Tu Viễn kéo ghế ngồi xuống, dưới ánh mắt lưu luyến và chăm chú của Thẩm An An, anh cầm lấy đũa rồi gắp một ít bỏ vào miệng.
Lục Tu Viễn ngẩng đầu nhìn Thẩm An An, bình luận: "Ăn ngon lắm."
Thẩm An An nhấp môi: "Anh không phải đang ở tiệc rượu sao?" Sao lại quay trở về rồi?
Lục Tu Viễn nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, đôi đũa trong tay dừng lại, giương mắt nhìn Thẩm An An mở to đôi mắt ở đối diện, ánh mắt đen trắng lóe ra ánh sáng, làm cho người ta luyến tiếc.
"Anh nhận được điện thoại của em, lo lắng em ở nhà một mình sẽ sợ hãi, nên quay trở về." Lục Tu Viễn nghiêm túc nói, hình như là thật sự lo lắng cho cô.
Thẩm An An nói: "Em cũng không phải là trẻ con, sao lại sợ hãi, anh cũng quá xem thường em rồi."
Lục Tu Viễn khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người cô, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Nhưng anh nghe thấy nơi này có giọng nói đáng thương của người nào đó, thật sự anh không yên lòng, vội vàng bảo lái xe đưa anh quay về."
Lúc ấy anh ở tiệc rượu, bị người của Doãn gia lôi kéo nói chuyện, anh cũng không kiên nhẫn xã giao với họ, vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Thẩm An An, lo lắng cô ở nhà một mình cho nên nói với chủ tiệc rượu, lấy cớ quay về.
Lục Tu Viễn nói cô đáng thương, Thẩm An An liếc anh một cái, tuyệt đối không thừa nhận mình chịu ủy khuất mà lộ vẻ đáng thương: "Em không có, anh nghe nhầm."
Mặc kệ thế nào, tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trên thực tế cô sẽ không vì anh trở về mà có suy nghĩ gì, trong nội tâm vẫn phân mọi chuyện rõ ràng.
Lục Tu Viễn đoán được cô sẽ trả lời như vậy, khẽ cười một tiếng: "Đúng, em không có."
Thẩm An An xấu hổ trừng mắt, không để ý đến anh, đứng lên quay về phòng bếp: "Em đi nấu mì."
Bỏ lại Lục Tu Viễn, cô đi vào phòng bếp.
Lục Tu Viễn cúi đầu buồn cười, lấy đôi đũa tiếp tục ăn, tay nghề của Thẩm An An quả thật không tồi, so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều.
Thẩm An An nhanh chóng nấu thêm một chén khác bưng ra, Lục Tu Viễn cũng đã ăn gần xong.
"Anh muốn ăn nữa không?" Thẩm An An ngồi ở mép bàn, hỏi Lục Tu Viễn ở đối diện.
"Không cần, anh no rồi." Lục Tu Viễn ăn xong, trong bát đã sạch sẽ, hương vị rất ngon.
"Vậy em ăn." Thẩm An An cúi đầu lấy đũa bắt đầu ăn.
Cô mở cái miệng nhỏ ăn, Lục Tu Viễn ở đối diện ngồi nhìn cô, ánh mắt ôn nhu cưng chiều, thấy một ít nước canh rơi ra, anh nâng tay lấy khăn giấy đưa cho cô.
Thẩm An An ngẩng đầu lên, nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn..."
Nhưng mà Lục Tu Viễn lại duỗi tay nắm lấy tay cô, thân mình hơi nghiêng về trước, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm An An, động tác cực kỳ ôn nhu lau vết bẩn trên miệng cô, động tác nhẹ nhàng say đắm, giống như đang đối xử với bảo bối.
Lại trêu nữa!
Thẩm An An đỏ mặt, cuống quít cúi đầu ăn, che giấu biểu hiện trên gương mặt, tim càng đập nhanh hơn.
"Anh đi rửa bát." Ăn xong, Lục Tu Viễn chủ động thu dọn chén đũa đi rửa.
Thẩm An An đứng ở cửa sổ xem cảnh đêm, thuận tiện tiêu hóa.
Lục Tu Viễn từ phòng bếp đi ra thì thấy Thẩm An An mặc váy trắng đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi vào, mái tóc và váy dài của cô cũng bị lay động, làn váy nhẹ bay trong gió đêm, lưng áo buộc quanh cái eo mảnh khảnh, trong nháy mắt, Lục Tu Viễn cảm thấy cô giống như muốn bay lên trời.
Sau đó Lục Tu Viễn đi đến bên cô, ôm cô từ phía sau, cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào cô, cúi đầu, âm thanh cất giấu tình ý: "Không muốn bay đi à."
"Hả?" Thẩm An An sao có thể hiểu được, quay đầu nhìn anh.
Lục Tu Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, cô sửng sốt một lát, nghĩ muốn trốn, nhưng lại bị Lục Tu Viễn ôm lấy, trốn cũng không được, thắt lưng bị Lục Tu Viễn ôm chặt hơn, anh kéo người qua, hôn càng kịch liệt.
Thẩm An An bị động để mặc anh hôn, muốn tìm một khoảng trống để thở cũng không được, cuối cùng lúc khôi phục tinh thần thì đã được Lục Tu Viễn đặt trên sô pha.
Lục Tu Viễn đè lên người cô, nhưng lại cố gắng khống chế sức lực của mình để không làm đau cô, bàn tay từ trên thắt lưng di chuyển xuống đùi cô, chỉ cần một chút là có thể phá bỏ phòng tuyến tiến thêm một bước.
"Có thể không?" Giọng anh khàn khàn hỏi.
Đã đến lúc này, khát vọng trong cơ thể là thật, còn hỏi cô có được không, Thẩm An An sắc mặt ửng đỏ, quay đầu đi không để ý đến anh.
Không nói chính là đồng ý!
Giống như được cổ vũ, Lục Tu Viễn cúi đầu hôn lên môi cô.....
Sau đó là một đêm hỗn loạn.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, Thẩm An An nhìn căn phòng bố trí đơn giản, mới nhớ đến phòng này không phải là của mình, đây là phòng Lục Tu Viễn, tối hôm qua cô không nhớ nổi cái gì, là Lục Tu Viễn bế cô về phòng.
Cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ rằng Lục Tu Viễn đã rửa sạch giúp cô, cô chống chân từ trên giường ngồi dậy, mái tóc xõa xuống trước mặt, tay cầm điện thoại ở đầu giường, mười rưỡi là đến giờ quay quảng cáo, còn có hai tiếng.
Thẩm An An đặt điện thoại lại chỗ cũ, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Đợi cô rửa mặt xong đi ra, Lục Tu Viễn đã ở trong phòng.
"Sao anh còn ở đây?" Thẩm An An hơi kinh ngạc nói.
"Sao anh lại không thể ở đây?" Lục Tu Viễn quay lại còn mang theo một bưu phẩm, đặt ở bên cạnh, đứng lên đi về phía Thẩm An An.
"Em nghĩ anh đến công ty." Thẩm Anh Anh tỉnh dậy không thấy Lục Tu Viễn, nghĩ rằng anh nhiều việc nên đã đến công ty.
Lục Tu Viễn đi đến trước mặt cô, đánh giá hai má cô, có vẻ khí sắc không tồi, mở miệng nói: "Là muốn đến W&Y chụp quảng cáo sao?"
Thẩm An An "Ừ" một tiếng: "Thời gian không còn sớm, em phải đi."
"Anh tiễn em." Lục Tu Viễn chủ động nói.
Thẩm An An nhìn thấy người trước mặt mặc quần áo ở nhà, lại khó có thể ném đi khí chất xuất chúng trên người mình, cười nói: "Anh chính là tổng tài có giá trị hàng tỷ, người đắt tiền như vậy lái xe cho em, em chịu không nổi a."
Tuy rằng là lời trêu ghẹo, Lục Tu Viễn cũng hiểu được ý của cô, ngón tay nâng lên nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "Nghịch ngợm, đúng lúc anh có việc đến công ty, nên muốn đưa em đi."
Thẩm An An cười cười, chủ động kiễng chân hôn anh, đôi tay nhỏ bé lôi kéo áo quần anh nói: "Chỗ em đến cũng không thuận đường với anh, em tự mình đi là được rồi."
"Vậy em đi cẩn thận." Lục Tu Viễn nhẹ giọng dặn dò.
"Ừ." Thẩm An An dịu dàng gật đầu, giống như cục cưng nghe lời.
.......
Thẩm An An và Lục Tu Viễn một trước một sau lái xe ra cửa, phương hướng hai người ngược nhau, Thẩm An An đi đến công ty W&Y chụp quảng cáo, Lục Tu Viễn đi đến tổng bộ tập đoàn Duẫn thị.
Xe chạy được một lát, bỗng nhiên Lục Tu Viễn dừng lại, quay đầu xe chạy về phương hướng của Thẩm An An.
Lục Tu Viễn đạp chân ga, xa xa nhìn thấy xe của Thẩm An An ở phía trước, sau đó anh thả tốc độ, cách một khoảng nhất định với Thẩm An An, cứ vậy một trước một sau, ở giữa còn có hai ba chiếc xe, chậm rãi chạy.
Thẩm An An vẫn chuyên tâm lái xe, không biết Lục Tu Viễn đang đi theo cô, cô ở ngã tư đường dừng đèn đỏ, sau đó chạy qua rất nhanh, lại chạy thêm một lát, đã đến sân chụp quảng cáo của công ty W&Y.
Dọc đường đi, Lục Tu Viễn vẫn đi theo sau Thẩm An An, cho đến khi cô dừng ở bên ngoài sân, mở cửa xuống xe, đi đến nơi quay chụp, có nhân viên đến đón cô, tiến lên chào hỏi rồi dẫn cô đi vào trong.
Biết cô đã an toàn đến nơi, Lục Tu Viễn dừng xe ở bên đường một lát rồi mới khởi động xe chạy về phía tập đoàn điện ảnh và truyền hình.
Thư kí Dương gọi điện thoại đến, hỏi Lục Tu Viễn đến đâu rồi, nhân viên đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi anh.
Lục Tu Viễn nhìn thời gian, đáp lại: "Đang ở trên đường, còn hơn mười phút nữa."
Thư kí Dương đành nói đã biết, sắp xếp người rồi kéo dài thời gian để anh kịp đến.
Ở Studio, Thẩm An An gặp đạo diễn và nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia La Sâm vừa thấy cô đến thì đã khen cô xinh đẹp, đúng là người mẫu mà ông ta tìm.
"Tôi đã xem qua ảnh chụp của cô, không nghĩ rằng ở ngoài cô còn đẹp hơn nhiều, đúng là rất kinh diễm, thật may mắn, tôi nghĩ hôm nay chúng ta sẽ hợp tác rất thuận lợi." La Sâm nói lưu loát tiếng trung.
"Cảm ơn, tôi cũng nghĩ rằng hôm nay sẽ là một buổi hợp tác thuận lợi." Thẩm An An sắc mặt mang theo vẻ đe dọa, cười khẽ nói.
Có nhân viên đi qua đây, đưa đồ cho Thẩm An An, lúc trước cô trang điểm nhẹ nhàng, căn cứ theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia và đạo diễn, set thứ nhất chụp theo phong cách xinh đẹp kinh diễm, nên cần sửa lớp trang điểm một chút, bày ra trước mặt là những thỏi son môi màu đỏ tươi.
Thẩm An An ở trong phòng trang điểm, cho dù là trang điểm lại cho cô nhưng cũng không thể sửa nhiều, bởi vì vốn dĩ cô rất trắng, da thịt không có chút tỳ vết nào, thoạt nhìn đã ổn rồi, nhưng nhiếp ảnh gia nói cần phải thay lớp son môi để mang đến cảm giác khiêu khích nên môi cô được tô một lớp son đỏ tươi, khóe mắt điểm chút hồng, có vẻ ma mị xinh đẹp.
Chỉ một lát sau, Thẩm An An đã trang điểm xong, đổi quần áo rồi đi ra, cô mang một váy trắng dài, giống như tiên nữ, nhiếp ảnh gia có chút kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên: "Thật sự là rất đẹp, tôi có cảm giác đây là gương mặt của cô gái trong mộng."