Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 42

Thẩm An An sững sờ mất hai phút mới phản ứng lại câu nói này của anh là ý gì, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận nói: “ Đáng ghét, không biết xấu hổ.”

Giọng cười đắc ý của Lục Tu Viễn vang lên từ đầu dây điện thoại bên kia.

“Em đang nói chuyện nghiêm túc.” Thẩm An An nhấn mạnh.

Lục Tu Viễn cũng nói theo: “Anh cũng đang rất nghiêm túc.”

“Anh mà còn như thế này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.” Thẩm An An dọa dẫm, nhưng giọng điệu nghe chẳng có chút gì giống dọa dẫm, lại giống như làm nũng hơn.

Lục Tu Viễn càng cười to hơn.

“Em tắt máy đây.” Thẩm An An không nhịn được nữa, muốn tắt điện thoại.

“Đừng tắt!” Lục Tu Viễn ở đầu bên kia chặn lời cô.

Thẩm An An bĩu môi, giả vờ không vui nói: “Sao vừa nãy anh còn cố ý trêu em.”

Lục Tu Viễn dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành cô: “ Bởi vì em đáng yêu.”

Ôi mẹ ơi, người sến súa như này, trái tim nhỏ chịu không nổi rồi.

Thẩm An An nở nụ cười nhẹ, trong ánh mắt toát lên sự vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Anh lại trêu em.”

“Anh nói thật.” Lúc này giọng của Lục Tu Viễn đã nghiêm túc hơn nhiều rồi, như thể nói điều này rất nghiêm túc, anh thật lòng rất thích cô.

“Được rồi.” Thẩm An An cười càng tươi hơn: “ Thôi được rồi, Em tin lời anh nói là sự thật. Anh cũng rất đẹp trai!”

Cuối cùng cô không quên khen Lục Tu Viễn một câu, không thể lúc nào cũng là anh tán tỉnh cô, cô cũng phải thả thính ngược lại.

“Cảm ơn lời khen của em.” Lục Tu Viễn không khiêm tốn một chút nào, đương nhiên vốn dĩ anh rất đẹp trai, cũng không cần phải khiêm tốn.

Hai người nói chuyện điện thoại sến súa một lúc, cho đến khi thư kí Dương quay lại nhắc Lục Tu Viễn đã đến giờ họp rồi, Lục Tu Viễn mới miễn cưỡng nói với Thẩm An An: “Anh có việc cần xử lý, phải tắt máy rồi.”

“Vậy anh đi làm việc đi.” Thẩm An An ngoan ngoãn, giống như cư dân mạng đã nói, hãy là một người bạn gái hiểu chuyện, đừng làm phiền anh lúc làm việc.

“Ngoan.” Cuối cùng Lục Tu Viễn lại một lần nữa dỗ cô rồi mới tắt điện thoại.

Thẩm An An không nhịn được liền cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, tâm trạng vô cùng tốt.

Cô đang chuẩn bị đút điện thoại vào túi, lúc này mới nghĩ ra cô và Lục Tu Viễn nói lan man một lúc, những điều nên nói hay không nên nói đều nói hết rồi, nhưng cuối cùng vấn đề quan trọng nhất là tối nay ăn gì lại chưa bàn đến.

Bỗng nhớ đến lời của Lục Tu Viễn “Nấu không ngon cũng không sao, em chịu trách nhiệm làm cho anh lo lắng là được rồi!”

Trong tiềm thức Thẩm An An hơi lo lắng, nhìn ra xung quanh, rõ ràng Lục Tu Viễn không ở cạnh cô, nhưng dường như cô lại cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của Lục Tu Viễn.

Haz, hình như cô đã trúng tiếng sét ái tình của Lục Tu Viễn rồi.

Hơn 10 phút sau, Thẩm An An về đến căn hộ của Lục Tu Viễn ở biệt thự Duyệt Dung.

Cô dùng vân tay để mở cửa, sách túi đi vào nhà, để túi lên giá đựng đồ ở cửa, thay dép xong và đi vào bếp.

“Không biết trong nhà còn gì ăn không?” Thẩm An An mở tủ lạnh ra xem, trong tủ lạnh chỉ có 2 quả cà chua, 1 miếng thịt bò và một quả trứng, ngoài ra không còn đồ gì khác.

Còn đang muốn nấu một bữa thịnh soạn để cảm ơn anh, mà đồ gì cũng không có, không bột đố gột nên hồ!” Thẩm An An không tìm thấy thêm đồ gì khác trong tủ lạnh, lại mở tủ ra xem, ngoài một ít gia vị, chỉ còn lại một nửa số mì.

“Thôi được rồi.” Thẩm An An nghĩ một lúc, trong nhà không có nhiều nguyên liệu, tài năng nấu nướng của cô cũng không tốt, nấu cơm ra cũng chưa chắc ngon, hay là làm cái gì đơn giản một chút, lên mạng đặt mua ít đồ về nhúng lẩu, như vậy muốn ăn cái gì cũng có.

Thế là, Thẩm An An lôi điện thoại ra, đặt trên mạng vài món ăn tươi, đều là đồ cô và Lục Tu Viễn thích ăn.

Bây giờ dịch vụ phát triển, đặt đồ trên mạng rất nhanh đã chuyển đến rồi.

Vì sự an toàn, Thẩm An An bảo nhân viên giao hàng để đồ ở ngoài cửa, cô đợi nhân viên giao hàng đi rồi, cô mới mở cửa lấy đồ vào nhà.

Cá, tôm và cua đều rất tươi ngon, còn có thịt cừu cuộn, chả giò, nấm kim châm, bắp cải biển, giá đỗ, hành v.v...

Thẩm An An rửa sạch từng thứ và để ra đĩa, ngoài ra cô còn mua nước để nấu lẩu ở trên mạng, là loại nước dùng đã kết hợp đủ loại gia vị, khi dùng, chỉ cần cho nước dùng đó vào nồi và nấu, sau đó thì có thể trực tiếp thả nguyên liệu vào ăn, tiện lợi và nhanh chóng.

Rất nhanh, Thẩm An An đã chuẩn bị xong toàn bộ, chỉ đợi Lục Tu Viễn về nấu lên ăn.

Bây giờ so với thời gian Lục Tu Viễn tan làm còn sớm, Thẩm An An nằm trên ghế sofa, nhìn đồng hồ điện thoại, quyết định ngủ một lát, đợi Lục Tu Viễn tan làm về thì họ có thể cùng nhau ăn lẩu rồi.

Thẩm An An đặt điện thoại lên bàn trà bên cạnh, kéo một chiếc chăn mỏng lên người, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa tiếng sau Lục Tu Viễn về đến nhà, anh dùng vân tay mở cửa, bước vào nhà, vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngủ say trên sofa.

Một nửa chiếc chăn mỏng tuột khỏi người Thẩm An An, lộ ra bờ vai quyến rũ, vòng ngực nhấp nhô, chiếc áo khoét sâu cổ chữ V làm lấp ló khuôn ngực xuân, ngủ say rồi cũng là người đẹp ngủ trong rừng đầy quyến rũ.

Lục Tu Viễn đi chậm qua đó, như sợ Thẩm An An thức giấc, bước chân của anh rất nhẹ, gần như không có tiếng động.

“Ngủ ngon quá đi.” Lục Tu Viễn đi đến cạnh ghế sofa, đôi mắt say đắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm An An.

Thẩm An An ngủ vô cùng say, mắt nhắm, hàng mi đen dài tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt, không có dấu hiệu thức dậy, cũng không biết đã mơ thấy giấc mơ đẹp thế nào, khóe miệng nở một nụ cười.

Lục Tu Viễn bị rung động, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt trắng trẻo của cô. Ngón tay trượt dài trên khuôn mặt trắng như ngọc bích không một chút khuyết điểm, như vuốt ve trên ngọc, làn da mềm mại và mịn màng, khiến người ta mê mẩn.

Lục Tu Viễn hành động nhẹ nhàng chậm rãi, sợ dùng lực sẽ làm cô thức giấc, hành động nhỏ cho thấy tình yêu của anh dành cho cô, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt nồng nàn vô hạn.

Trong phòng khách im lặng, hơi thở của Lục Tu Viễn trở nên to hơn, âm thanh lớn đến mức tự bản thân anh có thể nghe thấy, như có gì đó đang thúc giục anh, tim của anh cũng đập nhanh hơn, như có một thế lực hắc ám nào đó làm anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi môi đỏ của cô, anh hôn nhẹ lên bờ môi cô.

Trong giấc mơ Thẩm An An cảm thấy như có con gì từ má cô bò lên, cô bất giác huơ tay, chạm phải thứ gì đó mềm mềm ấm áp, cảm thấy không đúng lắm, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một khuôn mặt điển trai, Lục Tu Viễn đang gập người cúi xuống nhìn cô.

“Anh, anh về rồi à.” Thẩm An An lập tức tỉnh dậy.

Lục Tu Viễn nói “ Ừ” một tiếng, đưa tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Sao em lại ngủ quên trên sofa vậy?”

Thẩm An An lập tức trả lời: “Em đang đợi anh.”

“Đợi anh?” Lục Tu Viễn hơi nhíu lông mày.

“Vâng, em đợi anh về cùng ăn cơm, em đã chuẩn bị đồ ăn lẩu.” Thẩm An An ngồi dậy, đứng lên kéo tay Lục Tu Viễn đi vào phòng bếp: “Có rất nhiều đồ ăn anh thích, nhất định anh sẽ rất thích.”

Lục Tu Viễn cùng cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ắp, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh không nghĩ em lại biết nấu lẩu đấy.”

“Anh còn rất nhiều điều không biết.” Thẩm An An đắc ý nói.

“Vậy sao?” Lục Tu Viễn nhướng mày liếc nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự mờ ám.

Thẩm An An vui mừng, không để ý đến sự mờ ám trong mắt anh, cười nói: “ Những đồ này đều là em đặt mua trên mạng, nguyên liệu vô cùng tươi, nước dùng để nấu lẩu cũng là loại nổi tiếng, hương vị truyền thống, lát nữa đợi nước sôi, là có thể nhúng đồ ăn rồi.

Lục Tu Viễn lắc đầu một cái, nói với Thẩm An An: “Em vất vả rồi.”

Thẩm An An cười tươi, kéo Lục Tu Viễn ngồi xuống bàn nói: “Em không cảm thấy vất vả, anh mới vất vả, ngày nào cũng bận làm rất nhiều việc, còn giúp em giải quyết vấn đề, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, khi chuẩn bị những thứ này em rất vui, anh mau ngồi xuống, em đi lấy rượu.”

Nói xong Thẩm An An định rứt tay Lục Tu Viễn ra, nhưng Lục Tu Viễn kéo lại, cô ngạc nhiên quay đầu lại, Lục Tu Viễn cười xong liền ôm cô vào lòng, nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.

“Em là bạn gái của anh, không cần nói cảm ơn với anh.” Lục Tu Viễn nói với cô, lý do anh làm như vậy chỉ đơn giản là muốn giúp cô mà thôi.

“Em biết.” Thẩm An An biết Lục Tu Viễn đối xử với cô rất tốt, nhưng mà như vậy cô lại càng muốn cảm ơn anh.

Thẩm An An kiễng chân quay lại hôn anh một cái, khóe miệng nở nụ cười: “Đây là tấm lòng của em.”

Trong lòng Lục Tu Viễn rung động, nhận lấy tấm lòng này của cô: “Được”.

Thẩm An An rất nhanh mang bình rượu vang lại, đây là rượu trước kia, Thẩm An An tháo nắp chai rượu, đặt một ly cạnh tay Lục Tu Viễn, sau đó rót cho bản thân một ly.

Lục Tu Viễn cản cô lại, không cho cô uống nhiều: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít thôi.”

“Tửu lượng của em rất tốt.” Thẩm An An vô thức nói.

“Tửu lượng của em rất tốt, sao lúc trước lại bị say rượu?” Lục Tu Viễn nói về hôm cô uống rượu vang bị say.

Thẩm An An bĩu môi, cô cũng không ngờ rằng tửu lượng của thân thể này lại thấp như vậy, rõ ràng tửu lượng của cô rất tốt, nhưng tửu lượng của thân thể này lại không chịu được, cô vừa uống đã bị say, cũng không có ai rồi.

“Vậy em uống ít lại.” Thẩm An An nhượng bộ nói.

“Đừng say mèm là được rồi.” Lục Tu Viễn nói đùa.

Thẩm An An giả vờ tức giận lườm anh một cái: “Anh mới say mèm ấy.”

Lục Tu Viễn cười ha ha.

Nước trong nồi lẩu đã sôi, có thể nhúng đồ và ăn rồi.

Thẩm An An gắp một miếng dạ dày bò bỏ vào nồi, hơi nóng trong nồi bốc lên, đúng lúc bắn vào tay cô, cô đau đến mức kêu “ya” một tiếng, lập tức thu tay lại.

“Cẩn thận chút.” Lục Tu Viễn hoảng loạn bỏ đũa xuống, kéo tay cô kiểm tra, cũng may mà không có chút đỏ nào.

“Có đau không?” Lục Tu Viễn quan tâm hỏi, còn thổi nhè nhẹ vào tay cô, ngước nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Bình Luận (0)
Comment