Nói đến công việc, Ngô Thanh Kiệt liền lấy một phần văn kiện ra, nói với Thẩm An An: “Đây là kế hoạch về những hoạt động sắp tới, cô xem thử rồi nói cho tôi nghe ý kiến của mình?”
Thẩm An An duỗi tay nhận lấy, mở ra đọc nhanh qua một lượt, đây là gameshow “Kỳ nghỉ của chúng tôi”, sẽ có hai thành viên nam và ba thành viên nữ tham gia, ý tưởng được lấy từ kỳ nghỉ phép của họ bao gồm quay chụp cuộc sống hằng ngày và thể nghiệm nhiều hoạt động khác, nếu làm tốt có khả năng sẽ rất thu hút khán giả.
“Tôi cảm thấy không tệ lắm.” Sau khi xem qua bản kế hoạch Thẩm An An trả lời, cô chưa từng tham các hoạt động này, cảm giác hẳn là rất thú vị.
Ngô Thành Kiệt nói: “Cô đồng ý quay?”
Thẩm An An gật đầu: “Ừm, coi như đi nghỉ phép vậy.”
Tính tình rất tốt, Ngô Thành Kiệt cười nói: “Được, quyết định vậy đi.”
Ba ngày sau, chương trình “Kỳ nghỉ của chúng tôi” sẽ bắt đầu quay, Thẩm An An vừa lúc có thể về nhà chuẩn bị chút đồ.
“Đến lúc đó trợ lí của cô sẽ đi cùng.” Ngô Thành Kiệt nói: “Trợ lí của cô vẫn là Từ Hiểu Lộ, cô biết không?”
Thẩm An An cười nói: “Em ấy cũng ký hợp đồng với giải trí Du Tinh?”
Ngô Thành Kiệt gật đầu, gọi điện kêu Từ Hiểu Lộ lên văn phòng.
Từ Hiểu Lộ nhìn thấy Thẩm An An, vui mừng mà reo lên: “Chị An An, sau này còn mong chị giúp đỡ ạ.”
“Sau này, cô ấy chính là trợ lý của cô, trước kia đã quen biết nên hẳn là không cần giới thiệu nữa, còn vấn đề gì không?” Ngô Thành Kiệt nói.
Thẩm An An thân thiết vỗ vỗ đầu vai Từ Hiểu Lộ: “Không còn, rất tốt.”
……
Buổi chiều Thẩm An An trở về nhà, Lục Tu Viễn vẫn còn ở công ty, cô đặt túi xách lên giá rồi đi đến sô pha ngồi xuống, không có việc gì nên lấy điện thoại di động ra chơi game.
Một giờ sau, Lục Tu Viễn về nhà liền thấy Thẩm An An đang ngồi trên sô pha chơi game.
Lục Tu Viễn đi qua, cúi đầu xem màn hình trò chơi thì thấy cô đang múa may đánh yêu quái nên không quấy rầy mà chỉ ngồi bên cạnh xem cô đánh.
Thẳng đến khi Thẩm An An chơi xong, cô mới ngước mắt nhìn anh một chút, còn ghét bỏ nói: “Anh mới về à.”
“Anh về nãy giờ rồi.” Lục Tu Viễn có chút oán niệm, bộ dáng như rõ ràng anh đã về nãy giờ, còn ngồi ngay bên cạnh mà em không để ý đến anh, anh bị tổn thương rồi.
Thẩm An An thuận tay búng trán anh một cái, bẹp miệng nói: “Dù có thấy anh, em cũng sẽ mặc kệ.”
Nói xong muốn đứng dậy đi, chỉ là đi chưa được hai bước đã bị Lục Tu Viễn vươn tay bóp chặt eo kéo trở về, đè lên sô pha.
Thẩm An An nằm trên ghế sô pha mềm mại, mắt đối mắt với Lục Tu Viễn, người đàn ông híp mắt lại, thân hình cao lớn bao phủ phía trên cô, khẽ chống tay hai bên sườn nhìn xuống, giọng nói trầm khàn nguy hiểm: “Lại không để ý tới anh xem, anh sẽ trừng phạt em.”
“Hôm nay anh còn biết uy hiếp em!” Thẩm An An dùng nắm đấm nhỏ khẽ đánh lên ngực anh, giống như tức giận nhưng càng giống làm nũng, lên án nói: “Không phải anh rất thông minh rất bá đạo sao? Làm sao lại ngốc tới mức để lộ tin tức chứ?”
Nói đến chuyện này, Lục Tu Viễn cũng cảm thấy thực uỷ khuất, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ dưới thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại đầy bất mãn, dẩu dẩu môi phồng má, anh véo má cô nói: “Anh không cố ý mà, đó cũng là chuyện ngoài ý muốn, em không cần nhắc anh hoài. Hơn nữa chuyện đã qua rồi, trên mạng không còn ai nhắc tới nữa, họ cũng chỉ quan tâm Tô An và Cố Thiệu Nguyên thôi.”
Anh đã cố gắng cứu vãn, vốn dĩ chuyện Tô An và Cố Thiệu Nguyên kết hôn là hai ngày sau mới công bố nhưng anh đã đưa cho anh ta một số tài nguyên để hai người Cố- Tô thương lượng công bố trước thời hạn nhằm cứu vãn tình hình, cứ như vậy tài nguyên anh đưa cho người ta cũng không ít, vậy mà cô gái này còn không tim không phổi ghi thù, anh cảm thấy trái tim thật mệt mỏi.
Haizz, dù gì cũng là mình làm sai, dù có quỳ xuống xin lỗi cũng phải chấp nhận, ai bảo anh thích cô như vậy chứ, mặc kệ cô có muốn hay không, anh vẫn là muốn dỗ cô vui vẻ.
Lục Tu Viễn mềm giọng dỗ dành Thẩm An An, bảo đảm nói: “Lần sau nhất định anh không sơ suất như vậy nữa có được không?”
Thẩm An An “hừ” một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới anh, nếu dễ dàng tha thứ như vậy, lần sau anh còn không phải là bay lên trời luôn sao?
Lục Tu Viễn duỗi tay nâng cằm cô, đem đầu cô quay lại, nhìn cô chăm chú, bi thương nói: “Còn giận anh sao?”
“Để cho anh nhớ rõ!” Thẩm An An chỉ chỉ ngực anh nói, lời lẽ chính đáng.
“Được, anh đã nhớ rõ.” Lúc này đây dù muốn mạng già của anh cũng được nữa là.
Xem bộ dáng uỷ khuất của anh, Thẩm An An cũng không muốn so đo nữa: “Được rồi, em tin anh.”
“Em trả lời cho có lệ à, có phải vẫn không tin anh không? Lục Tu Viễn cố ý hạ giọng.
“Không đâu, em tin mà.” Thẩm An An vội vàng nói.
“Không, anh cảm thấy em vẫn chưa tin anh.” Lục Tu Viễn kéo tay cô ấn vào ngực mình: “Anh có thể moi tim của mình ra cho em xem.”
Thẩm An An bị lời nói của anh dọa giật mình, kéo kéo tay muốn rút về nhưng mà sức lực của anh cũng rất mạnh, căn bản là cô rút không được, nhìn đôi mắt thâm trầm của anh cô nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: “Đừng có dọa em.”
Lục Tu Viễn không nhúc nhích, mặt không cảm xúc nói: “Anh nghiêm túc.”
“Đừng mà.” Lúc này đổi thành Thẩm An An xin tha: “Em cũng đã nói tin tưởng anh, anh không cần phải làm vậy.”
Lục Tu Viễn phụt cười một tiếng, cánh tay khẽ dùng sức nhào lên người Thẩm An An, vùi đầu vào cổ cô khẽ thổi một chút giống như lông chim lướt nhẹ qua làm cổ cô tê rần, toàn thân Thẩm An An không chịu được mà nổi da gà.
“Anh chỉ đùa với em thôi.” Lục Tu Viễn cười nói, dường như có chút đắc ý.
Thẩm An An nháy mắt nổi giận, đẩy đẩy anh ra tỏ vẻ kháng cự mãnh liệt: “Anh tránh ra.”
“Không đứng dậy nổi.” Lục Tu Viễn dứt khoát từ chối thả cô ra, trực tiếp ôm người kéo sát vào lồng ngực, ôm thật chặt.
Thẩm An An bị vây trong lồng ngực Lục Tu Viễn, không thể nhúc nhích. Vốn dĩ thân người cô nhỏ xinh chỉ 1m65, so với thân hình cao lớn đĩnh bạt 1m85 của anh thì không đáng kể chút nào. Anh còn thường xuyên rèn luyện thể hình, cách một lớp tây trang vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp. Biết không thể chống cự được, cô liền dứt khoát mặc kệ anh, ý tứ là: anh muốn ôm bao lâu thì ôm, cô không thèm quan tâm đến anh nữa.
Lục Tu Viễn cảm giác được người trong lồng ngực không còn giãy giụa, anh liền nhẹ nhàng thở ra, vùi trong cổ cô, sâu kín nói: “An An, vừa rồi lời anh nói là thật, em tin anh đi anh thật sự muốn làm em vui, muốn xem tim anh thế nào anh còn có thể đào ra cho em xem.”
Này này này…..
Rõ ràng là lời nói dỗ dành người khác, tại sao lại làm tâm cô run bắn lên, quá doạ người rồi.
Thẩm An An thật sự sợ Lục Tu Viễn sẽ làm vậy thật nên vỗ vỗ vai anh, giọng nói mềm mại: “Được được, em tin anh, vậy anh mau buông em ra đi.”
Nào ngờ Lục Tu Viễn lại bướng bỉnh nói: “Không buông.”
Thẩm An An bực mình, rốt cuộc anh còn muốn thế nào đây? Cô không phát hiện Lục Tu Viễn đang dụ mình, ngược lại còn muốn dỗ dành anh vui.
“Vậy làm sao anh mới chịu buông ra đây? Em rất đói bụng, cơm chiều còn chưa có ăn đâu.” Thẩm An An bắt đầu tìm lý do muốn thoát khỏi lồng ngực Lục Tu Viễn.
Nhưng Lục Tu Viễn lại ôm chặt cô không buông, còn hít một hơi thật sâu trên người cô: “An An, em thật thơm.”
Trên người cô có một cổ mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, trước kia anh đã phát hiện ra, giống mùi hương quả anh đào dụ dỗ người khác cắn một ngụm vậy.
“Làm sao mà thơm, em còn chưa có tắm rửa, một thân toàn là mồ hôi.” Thẩm An An cố ý nói.
Lục Tu Viễn cười khẽ, xoa xoa thân mình người trong lồng ngực, nhẹ giọng dỗ: “Không sao, anh không chê mà.”
“Em chê có được không!” Thẩm An An kêu lên.
Cô muốn trốn nhưng mà làm sao thoát được, chút tâm tư nhỏ đó của cô đã sớm bị phát hiện, Lục Tư Viễn vây người trong lồng ngực, tiếp tục dụ dỗ nói: “Không sao, hai chúng ta cùng nhau tắm.”
“Em không…..” Còn chưa nói hết câu đã bị nụ hôn của anh cướp mất.
Cuối cùng, Thẩm An An vẫn không trốn thoát, bị Lục Tu Viễn ôm vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rất lâu rất lâu… Cho đến khi Lục Tu Viễn bế Thẩm An An ra đã là một giờ sau.
“Anh xấu xa.” Thẩm An An giơ nắm tay nhỏ đấm ngực anh vài cái, lúc nãy cô đã bảo không muốn không muốn mà anh còn không chịu dừng, thật đáng ghét chết đi được.
Lục Tu Viễn cười khẽ, ôm cô đến trên giường ngồi xuống, kéo tay nhỏ vừa đánh anh thổi thổi, săn sóc hỏi: “Có đau hay không?”
Thẩm An An thở phì phò trừng mắt nhìn anh, tay cô đau eo cũng đau, lúc nãy trong phòng tắm, cả người cô đều muốn nổ tung, đồ xấu xa.
Lục Tu Viễn hôn hôn tay cô, vội dỗ dành nói: “Đừng tức giận.”
Thẩm An An “hừ” một tiếng, xoay lưng lại với anh, đuổi người: “Anh đi đi, em muốn ngủ.”
Lục Tu Viễn giơ tay sờ sờ đầu tóc còn ướt của cô: “Đầu vẫn còn ướt, sao có thể ngủ được, mau đứng lên để anh sấy tóc cho em.”
“Không dậy nổi.” Thẩm An An nũng nịu như con nít.
Lục Tu Viễn không còn cách nào, đành phải cầm máy sấy lên giường sấy tóc cho cô
Tóc cô thật mềm thật mượt lại rất nhiều. Một đầu tóc đen bóng rối tung xoã trên khăn trải giường cùng với làn da trắng mịn, hình thành sự đối lập đánh sâu vào thị giác, cô xinh đẹp lại quyến rũ như yêu tinh được phái đến để câu mất hồn anh.
Nhìn sắc đẹp trước mắt, Lục Tu Viễn cảm thấy cổ họng khô nóng, một cổ nóng rực từ trong thân thể truyền thẳng xuống bụng dưới, kêu gào muốn nhấm nháp bữa tiệc tối.