Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 57

Trần Thần nhỏ nhất, cũng thành thật nhất, thành thành thật thật ngay lập tức đưa ví tiền giao cho nhân viên công tác, còn thuận tiện sờ sờ túi cho bọn họ xem, chứng minh không giữ tiền ở trong người.

Theo sau là Hoàng Nghĩa Đào cũng cầm ví tiền giao ra: "Tôi cũng chỉ mang theo có từng này thôi."

Nhân viên công tác lại đi về phía Phạm Tuấn Triết, yêu cầu Phạm Tuấn Triết giao ví tiền ra, ai ngờ Phạm Tuấn Triết động tác nhanh nhẹn như con khỉ, chỉ tay vào mấy nhân viên công tác nói: “Mấy người đừng tới đây, thời buổi này đều sử dụng quét mã để trả, ai còn mang tiền mặt ở trên người, tôi không mang tiền, chỉ mang theo di động, mấy người đừng bắt tôi giao ra."

“Nhìn bộ dạng của em thế này giả quá, giả bộ thì nghiêm túc hơn một chút!"Anh Lý biểu hiện vẻ “Anh tin em mới lạ" rồi nói: “Tốt hơn hết là thành thật giao tiền ra đây, giao ra thì anh vui, em vui, mọi người cùng vui."

Phạm Tuấn Triết nghe được lời Lý ca nói, nổi cả da gà lên, khoa trương run run thân thể: "Em không muốn cùng anh vui."

Vài người xung quanh bị chọc cười, tiếng cười ha ha ha rộ lên.

Anh Lý nhún nhún vai, ý bảo vài người nhân viên công tác tiến lên: "Vậy xin lỗi, anh chỉ có thể để nhân viên công tác lục soát người em."

Phạm Tuấn Triết làm bộ muốn chạy, quay người lại liền đụng vào nhân viên công tác phía sau, đó là một người da đen, trên người cơ bắp từng khối từng khối, cánh tay so với đầu của Phạm Tuấn Triết còn to hơn, người thì cao gần hai mét, so với Phạm Tuấn Triết cao hơn 1m83, đứng cạnh nhân viên công tác người da đen, Phạm Tuấn Triết biến thành chim nhỏ nép vào người.

Nhân viên công tác người da đen có một cái tên Trung Quốc là Vương Kiến Quốc, hắn cúi đầu nhìn về phía Phạm Tuấn Triết, cánh tay vươn tới, tóm lấy quần áo Phạm Tuấn Triết giống diều hâu quắp lấy gà con, rũ mắt nhìn anh, âm thanh cũng thực tục tằng: "Đưa tiền ra đây."

Nếu không phải là quay Gameshow, không biết còn tưởng rằng hắn muốn ăn cướp, dáng người cường tráng, cánh tay thô to, cùng với giọng tục tằng, nói hắn là tên xã hội đen thì cũng không có ai nghi ngờ.

Phạm Tuấn Triết bị Vương Kiến Quốc bắt lấy, nhân viên công tác khác cũng đã vây tiến lên vây xung quanh, vén tay áo lên, nụ cười xấu xa, tư thế như chuẩn bị lục soát người.

Trong hoàn cảnh hiện tại, tình thế áp đảo, Phạm Tuấn Triết biết mình không thể né tránh mà kêu lên: “Tôi đưa, tôi đưa, tôi đưa hết."

Anh Lý cực kỳ đắc ý: "Thằng nhóc này, sớm nghe theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, nhanh chóng giao tiền sớm hơn một chút, có phải là sẽ không bị đau thể xác rồi không?"

Phạm Tuấn Triết không thể không giao tiền trên người ra, trong lòng hận anh Lý đến ngứa ngáy: "Anh, cái tên xấu xa này."

Lý ca “Ừ hừ"một tiếng, nhướng mày: "Nhìn nắm tay to hơn nồi đất của tôi này."

Người chung quanh không nhịn được cười.

Thẩm Gia Hân khuyên Phạm Tuấn Triết đáng thương: "Tiền đã giao ra rồi, thì chấp nhận đi."

Không chấp nhận cũng không có biện pháp nào khác.

Cuối cùng đến lượt của Thẩm Gia Hân và Thẩm An An, có Vương Kiến Quốc cao to, uy hiếp lực mười phần ở đó, ai dám không giao a, Thẩm Gia Hân với Thẩm An An cũng thành thật giao tất cả tiền mang theo trên người ra.

Anh Lý cầm tiền vừa thu được của mấy vị khách mời, nhét vào túi của mình, vô cùng đắc ý nói: “Phát tài rồi, phát tài rồi, hôm nay thu hoạch không tồi."

Chị Linh liếc nhìn anh ta, trêu ghẹo nói: “Cái dáng vẻ xấu xa này của anh là gì vậy? Đây đang là phát sóng trực tiếp, khán giả xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy anh như vậy, anh dám cướp tiền nam thần nữ thần của các cô ấy thì phải làm sao? Cẩn thận các cô nhảy vào phát sóng trực tiếp đánh anh đó nha!"

Anh Lý giả động tác cất tiền mới vừa làm được một nửa, đành phải ngừng tay, nhìn sang mọi người, ho khan một tiếng, vội vàng tìm lý do thoái thác cho chính mình: "Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, tiền này tôi thu giúp bọn họ, không cần bọn họ, khán giả xem phát sóng trực tiếp, đừng nóng giận a, cũng đừng đánh tôi ha, tôi chỉ là nói giỡn."

“Được rồi được rồi, nói chuyện chính đi." Linh tỷ vỗ vỗ đầu vai anh.

Anh Lý trở lại chuyện chính, nói: “Hiện tại tiền của mọi người đã giao ra hết, bây giờ tôi sẽ cấp phí sinh hoạt cho mọi người."

“Phí sinh hoạt có bao nhiêu? Sao tôi lại có dự cảm xấu?" Thẩm An An cảm thấy tổ tiết mục đã thu hết tiền rồi, lại không cho bọn họ dùng điện thoại, thẻ ngân hàng, đây chắc hẳn không phải chuyện tốt gì, mặc dù bây giờ có thể phát phí sinh hoạt cho bọn họ, nhưng nhất định cũng rất có hạn.

Thẩm Gia Hân nhìn một cái Thẩm An an, giữ chặt tay cô nói: “Em đừng nói linh tinh, làm chị sợ."

Phạm Tuấn Triết cũng lại gần: "Hẳn là rất nhiều đi……"

Sau đó, sự thật hoàn toàn giống như Thẩm An An suy đoán, anh Lý lấy ra một cái phong thư rồi đi lên trước, đưa tới tay Thẩm An An: "Đây là phí sinh hoạt tổ tiết mục phát cho mọi người trong bảy ngày, bây giờ giao cho em bảo quản, sinh hoạt của bảy ngày tới, sẽ do em sắp xếp."

Thẩm An An cầm cái phong thư hơi mỏng kia, cảm giác lại bị hố: "Em cảm thấy áp lực thật lớn a, tâm tình vô cùng thấp thỏm."

“Trước hết mở ra nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu tiền đi." Hoàng Nghĩa Đào người có địa vị lớn nhất, bình tĩnh mở miệng nói.

Phạm Tuấn Triết nhìn phong thư hơi mỏng trên tay Thẩm An An, không được mà lắc đầu: "Tôi cảm thấy không có tiền, thảm rồi thảm rồi."

Thẩm Gia Hân cũng nghĩ như vậy: "Tổ tiết mục cũng keo kiệt quá đi, như này làm sao có thể chơi?"

Thẩm An An cũng cười bất đắc dĩ: "Tôi mở ra đây."

“Mở đi."

Vài người khác nói.

Thẩm An An từ từ mở phong thư ra xem, gương mặt tươi cười lập tức liền cứng lại.

Phạm Tuấn Triết ở bên cạnh thúc giục nói: “Rất ít sao? Lấy ra xem đi."

Thẩm An An đành phải duỗi tay đem tiền ra, không nhiều không ít, vừa đúng hai trăm tệ.

Quả thực làm người ta dở khóc dở cười.

Thẩm An An cầm tiền ở trên tay, vẻ mặt đau khổ nhìn hai vị MC nói: “Ta nhớ rõ Gameshow này của chúng ta tên là “Kỳ nghỉ của chúng ta" mà, nào có kỳ nghỉ như vậy a? Một kỳ nghỉ tùy tiện ra cửa, ăn một bữa cơm từng này tiền còn không đủ đó, chúng ta nên sửa tên là Ngày thử làm người nghèo có được không."

“Đúng vậy, tiền như này cũng quá ít đi, chúng ta tổng cộng có năm người, hai trăm tệ, một ngày đã xài hết luôn ấy chứ." Từ nhỏ gia cảnh của Phạm Tuấn Triết đã rất tốt, tưởng tượng đến cảnh tiêu hai trăm tệ cho năm người, này thật sự làm khó anh rồi.

Ngay cả người ngoan ngoãn vẫn luôn an tĩnh không làm ầm ĩ Trần Thần cũng chịu không nổi mà nói hai câu: "Em cảm thấy chúng ta không phải là khách đi du lịch, phụ vương, việc này người thấy thế nào?"

Hoàng Nghĩa Đào không biết có phải đã diễn quen cảnh nhân vật lớn gặp nguy nhưng không loạn hay không, đến lúc này mà vẫn không vội vàng: "Đi bước nào tính bước đấy."

Thẩm An An trên tay cầm tiền, đầu óc suy nghĩ rất nhanh, cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

"Các người có phải có sắp xếp gì hay không?" Tay Thẩm An An run run cầm hai trăm tệ màu đỏ: "Hai trăm tệ này căn bản không đủ cho năm người chúng ta dùng trong bảy ngày, nhưng các người cũng không có khả năng để chúng tôi đói chết, bằng không cái chương trình này không thể quay tiếp, cho nên các người nhất định còn có chiêu trò phía sau, tôi nói có đúng hay không?"

Phạm Tuấn Triết vừa nghe lời Thẩm An An nói, lập tức nhảy ra, nói với MC anh Lý: "có sắp xếp gì thì nói nhanh lên!"

Anh Lý cười cười, ra vẻ thâm trầm nói: "Chưa tới lúc ấy thì không thể nói."

Thẩm An An tiến lên hai bước đi đến trước mặt anh Lý, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý ca: "Anh không nói đúng không? Em cũng đoán được."

“Ha?" Anh Lý lắp bắp kinh hãi: "Em đoán được?"

Thẩm An An cong môi đỏ cười: "Em đoán anh là muốn sắp xếp cho chúng tôi làm việc, sau đó tự kiếm phí sinh hoạt."

"Chỉ đoán đúng một nửa, bọn anh không cho em tiền, đương nhiên em sẽ biết bọn anh muốn cho các em kiếm tiền, cái này căn bản không cần đoán." Anh Lý đắc ý lắc đầu: "Em muốn moi thông tin từ anh, anh sẽ không bị mắc mưu đâu, sẽ càng không nói cho em biết."

Thẩm An An híp đôi mắt lại một chút, dựng thẳng ngón tay lên quơ quơ: "Em còn chưa có nói xong."

"Ừm." Anh Lý nói tiếp: “Vậy em nói đi."

Thẩm An An đi hai bước hướng về phía cửa rồi chỉ ngón tay ra ngoài cửa lớn, không nhanh không chậm mà phân tích: "Khi lúc chúng tôi vừa tới, em đã chú ý quan sát tình huống chung quanh một chút, em nhìn thấy giữa sườn núi có một vườn trà, nhưng hiện tại lá trà còn chưa trưởng thành, không phải thời điểm hái búp, khi đi theo xe đi lên phía trên, em lại thấy được có một vườn bắp, bắp lớn rất tốt, bắp cũng rất lớn, hiện tại cũng đúng là thời điểm bẻ bắp, nhưng lại không có người thu hoạch, hơn nữa anh cũng vừa mới thừa nhận, muốn sắp xếp cho chúng em làm việc kiếm lấy phí sinh hoạt, nếu em đoán không sai, anh muốn để chúng em đi thu bắp, em nói có đúng hay không?"

Sau khi nghe Thẩm An An phân tích, anh Lý sửng sốt một lúc, phản ứng lại muốn phủ nhận, Thẩm An An đã nhìn thấu rồi.

"Chúng tôi không sắp xếp như vậy..."

"Các anh chính là sắp xếp như vậy." Ngón tay của Thẩm An An mảnh khảnh chỉ về phía anh Lý, trong ánh mắt lóe tía giảo hoạt: "Thời điểm em vừa mới nói các anh muốn sắp xếp chúng em đi thu bắp, biểu hiện trên mặt anh rõ ràng cứng đờ một lúc, sau đó lại sợ bị em nhìn thấu, cho nên vội vã phủ nhận, nhưng là anh quên mất, em đã nhìn chằm chằm vào anh, trên mặt anh bất luận có biểu hiện gì đều không trốn được đôi mắt của em, anh càng là vội vã phủ nhận, liền càng là chứng tỏ em nói đúng, bằng không anh sẽ không phản ứng như này."

Lý ca: "..."

Thẩm An An nói rất đúng, thế nhưng anh lại không có lời gì để nói.

Giờ khắc này, anh Lý thật sự cảm thấy, Thẩm An An không làm MC thì thật đáng tiếc.

"Được rồi, anh thừa nhận, bọn anh đã chuẩn bị cho các em đi thu bắp, sau đó kiếm phí sinh hoạt." Dù sao đều đã bị đoán được, anh Lý cũng không che giấu nữa.

Thẩm An An lại cười với anh Lý, nụ cười này thật đẹp, giống như ngàn vạn đóa hoa lê nở, đẹp vô cùng, khiến anh Lý sửng sốt nhìn.

"Em còn muốn nói với anh là…"

Chuông cảnh báo trong đầu anh Lý vang lên, cảm thấy đằng sau lời Thẩm An An muốn nói không phải lời gì hay.

Quả nhiên, anh Lý liền nghe được Thẩm An An nói: “Kỳ thật vừa rồi em nói cái gì mà trà tốt, ruộng bắp cũng tốt, đều là lừa anh, ai biết anh không nổi chịu bị lừa như vậy, liền nói hết kế hoạch cho em."

Anh Lý: “…"

Ba giây sau.

“Tôi muốn tố cáo với tổ đạo diễn, tôi muốn xin tổ đạo diễn đổi sang kế hoạch khác." Anh Lý quả thực muốn bạo phát: "Vậy mà em dám lừa anh, lừa anh."

Chị Linh duỗi tay giữ chặt anh Lý, trấn an nói: "Bình tĩnh một chút đi, bình tĩnh một chút đi, phát sóng trực tiếp khán giả đều nhìn thấy, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng."

Thẩm Gia Hân ôm lấy Thẩm An An, mặt mày hớn hở: "An An, em thật là quá tuyệt vời, lại đoán trúng, em xem em chọc anh ấy tức điên lên rồi."

“Ha ha ha……" Phạm Tuấn Triết xoa eo đắc ý cười ha hả: "Tôi cảm thấy chỉ cần có An An ở đây, sớm muộn cũng làm anh Lý tức điên, An An thật giỏi."

"Chị An An thật giỏi a." Trần Thần hướng Thẩm An An giơ ngón tay cái.

Hoàng Nghĩa Đào cũng nói với Thẩm An An một câu: "Cố lên."

"Rốt cuộc Thẩm An An có đầu óc như thế nào vậy, mỗi lần cô ấy đều có thể đoán trúng, lần này thì trực tiếp lừa anh Lý luôn, anh Lý cũng tức điên, ha ha ha…"

"Thực ra cũng rất dễ đoán, ở trên núi như vậy, không làm việc thì sao kiếm được tiền?"

"Bên trên đứng nói chuyện mà không đau eo hả, dễ đoán như vậy, sao lúc trước lại không đoán được? Những người khác cũng không đoán được."

"Tôi cảm thấy là do Thẩm An An rất giỏi về quan sát, lần đầu tiên cô ấy cũng là sau khi quan sát anh Lý và chị Linh thì đoán được tổ tiết mục còn có phương án hai, lần thứ hai cũng là cô ấy lừa anh Lý để anh ấy nói ra sự thật, nhưng trước những điều đó, nếu khi lên núi không quan sát cẩn thận, vậy cô ấy cũng không thể nói được như vậy, cũng không thể lừa được anh Lý."

"Dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp đại học danh tiếng, nếu không có khả năng quan sát và phân tích thì thật có lỗi với danh tiếng của trường đại học H."
Bình Luận (0)
Comment