Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Minh Nguyệt

Trong bóng đêm, ô tô màu đen lái qua đường cái trong núi, chạy vào một căn biệt thự rất bí mật thấp thoáng dưới rừng cây, nằm ở trên sườn núi giữa vùng ngoại ô ở đế đô.

Từ phía xa, mọi người có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất trong ngôi nhà lớn hiện lên mái hiên cao ngất.

Đây là một nơi dưỡng sinh tuyệt vời.

Người có thể ở chỗ này, không giàu thì cũng có địa vị.

Xe bị vệ binh giữ cửa ngăn lại.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng của Mục Minh Thừa.

Vệ binh nghiêm túc chào anh, ấn xuống cửa cuốn, xe liền thuận lợi đi vào.

Đi chưa được bao xa, một cái sân được làm theo phong cách cổ liền hiện ra rõ ràng.

Mục Minh Thừa xuống xe, anh sửa lại quần áo rồi lập tức đi vào, trợ lý Phương và tài xế cũng theo sát phía sau.

Đường nhỏ ở hai bên khúc kính thông u (1), cứ cách vài mét lại có một cột đèn đường phát ra ánh sáng trong suốt. Đang vào đầu hạ, trong sân hết sức yên tĩnh. Chỉ có rìa đường thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng ếch kêu ve kêu. Rất nhanh liền có người nhìn theo hướng tiếng kêu đó rồi bắt hoặc đuổi chúng đi.

(1) Khúc kính thông u là con đường nhỏ ngoắt nghéo dẫn đến nơi sâu thẳm, yên tĩnh.

Nếu chúng muốn kêu vào lúc bình thường thì cũng thôi, nhưng đêm nay lại khác, ông cụ sinh bệnh, vài vị tai to mặt lớn trong viện đều ghét tiếng huyên náo của chúng.

“Chào Mục thiếu.”

Người hầu nhà họ Từ vội vàng qua lại nhưng bước chân lại không loạn chút nào. Khi nhìn thấy Mục Minh Thừa thì tạm dừng lại khom lưng lên tiếng chào hỏi, có tố chất rất cao.

Có không ít người ở biệt thự đều nhìn Mục Minh Thừa lớn lên, anh gặp người quen cũng sẽ nể mặt gật đầu.

Ở lối vào phòng khách, một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc, quần áo ăn mặc kỹ lưỡng, tới cả tóc cũng được chải mượt mà, cả người nhìn giống như là ông già bảo thủ đứng đắn nghe tiếng liền đi ra.

Anh cất bước đi đến trước mặt Mục Minh Thừa, ấn đường (2) nhăn thành chữ xuyên 川, chất vấn: “Sao giờ cậu mới tới? Ông nội nhắc cậu lâu rồi đấy.”

(2) Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.

Người này đúng là đại thiếu gia nhà họ Từ vừa mới gọi điện thoại cho trợ lý Phương, Từ Thành Huy. Anh ta cao khoảng 1m82, dáng người cường tráng, có một khuôn mặt hình chữ điền (3), ở giữa người bình thường cũng được xem như anh tuấn.

(3) Khuôn mặt hình chữ điền



Loại mặt này, đối với người lăn lộn ở trong giới chính trị mà nói chính là có điều kiện tốt trời sinh.

Chẳng qua tới trước mặt Mục Minh Thừa, chiều cao và tướng mạo của anh ta liền không đáng chú ý. Vì vậy anh ta cố ý đứng ở chỗ cách khoảng hai mét rồi nhìn thẳng vị em họ mà anh ta không thích này.

Mục Minh Thừa lướt tầm mắt nhanh về phía trong nhà, cười nói: “Anh họ gấp gì chứ? Nếu ông ngoại biết nguyên nhân tôi tới chậm, nói không chừng sẽ càng vui đấy.”

Trong lời của anh có ẩn ý, Từ Thành Huy lại không đoán ra anh có chuyện gì có thể khiến ông già thấy vui.

Anh ta với thái độ chủ nhà tránh ra rồi nói: “Cậu mau vào đi.”

Chờ Mục Minh Thừa vào rồi, khóe miệng anh ta liền cong lên độ cung châm biếm, cũng đi theo.

Trợ lý Phương và tài xế tự nhiên không có tư cách để vào theo, nhưng vậy cũng không thể cản trở bọn họ nhìn rõ ràng vẻ mặt của Từ đại thiếu.

Thấy bốn phía không có ai, trợ lý Phương liền dùng khuỷu tay chọt cánh tay của tài xế, bĩu môi nói: “Lão Lưu, anh xem dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Từ đại thiếu kìa.”

Tài xế lão Lưu quay đầu liếc anh một cái, phủi chỗ bị chạm vào một cách ghét bỏ xong yên lặng rời xa hai bước. Đều là đàn ông mà động tay động chân gì chứ, tôi cũng đâu có điếc, vẫn có thể nghe thấy anh nói chuyện bình thường mà.

Trong phòng, ông cụ Từ dựa hờ vào giường, trên cổ tay chích kim. Đôi mắt vẩn đục thường nhìn về phía cửa, giọng điệu yếu ớt: “Minh Thừa -- sao còn chưa tới thế?”

Cụ bà có đầu tóc hoa râm ngồi ở cái ghế bên cạnh giường, có vài người cả trai lẫn gái đứng ở bên người bà. Bác sĩ gia đình ở một chỗ khác thường xuyên chú ý tình huống.

“Vừa gọi điện nói sẽ tới ngay.” Từ lão phu nhân vừa đáp lại vừa kéo tấm chăn của bạn già lên.

Bệnh tới như núi sập. Những lời này đối với mọi người trong nhà họ Từ mà nói thì không khoa trương chút nào.

Ông cụ nằm trên giường chính là một ngọn núi lớn của nhà họ Từ bọn họ.

Từ Bách Thiện sống trong những năm tháng chiến tranh, lập được chiến công lừng lẫy, nhóm lão già chung thế hệ với ông trên cơ bản đã xuống mồ hết rồi, địa vị của ông có tầm ảnh hưởng lớn ở nước Z.

Có ông ở đây thì toàn bộ người của nước Z đều phải cho người nhà họ Từ ba phần mặt mũi.

Năm nay ông cụ 71 tuổi, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, người nhà họ Từ cũng rất chú ý chăm sóc thân thể ông.

Nhưng dù sao cũng còn đống tuổi ở đó, trời tháng sáu thay đổi bất thường, lạnh rồi lại nóng, không cẩn thận ông cụ dậy sớm liền cảm lạnh, buổi tối liền sốt cao.

Sau khi sốt vẫn luôn nhắc đến tên của cháu ngoại duy nhất -- Mục Minh Thừa

Cháu trai cả Từ Thành Huy lập tức gọi người về.

Mục Minh Thừa đi vào rồi nhìn một vòng xung quanh trước, lớn lớn bé bé đứng ở trong phòng khoảng mười mấy người.

Không khí cũng ngột ngạt vài phần, anh khẽ nhíu mày.

Từ lão phu nhân vội vàng nhường chỗ lại, “Minh Thừa, ông ngoại con đã chờ con lâu rồi đấy.”

Từ Bách Thiện mở mắt ra, tức tối nói: “Thằng nhóc thối tha, giống y hệt ba mẹ con vậy, có phải thấy ông già rồi nên có gọi thì mấy đứa cũng không tới nữa không?”

Mục Minh Thừa đỡ Từ lão phu nhân ngồi xuống, cười với Từ Bách Thiện, “Ông ngoại lại nói khí nói lẫy rồi, còn chưa được bế chắt trai mà, sao lại già rồi?”

“Không ai trong đám mất dạy mấy đứa này chịu kết hôn cả thì ông phải đi đâu để ôm chắt trai đây.”

Nhắc tới cũng kỳ, Từ Bách Thiện có hai đứa con trai, hai đứa con trai lại sinh ra mấy đứa cháu trai cháu gái. Đứa còn nhỏ thì tạm thời không nói, nhưng năm nay anh cả Từ Thành Huy cũng đã ngót nghét ba mươi, cũng không chịu kết hôn.

Nhà họ Từ lại không có một đời thứ tư.

Nếu đời thứ hai thứ ba biết tranh đua thì ông cụ Từ cũng không vội, nhưng mà phần lớn tư chất của mấy đứa con cháu đều bình thường, nếu nhà họ Từ muốn giữ được địa vị vinh quang thì phải liên tục bồi dưỡng ra một thế hệ mới.

Từ Bách Thiện hiểu rõ, lần bệnh này nhìn như kéo tới dồn dập, thật ra thì cũng không hề gì. Ông điều dưỡng thật tốt thì ít nhất còn có thể sống thêm hai mươi năm, bồi dưỡng ra một người thừa kế giỏi thì cũng không có vấn đề.

Điều kiện tiên quyết là cháu trai nhà ông phải tranh đua sinh con một chút.

Tuy nói Mục Minh Thừa không mang họ Từ, nhưng nhà họ Mục không có người già, ông quan tâm nhiều một chút cũng phải.

Khuôn mặt của Từ Thành Huy nghiêm túc, trong mắt không hề bận tâm, “Ông nội, mấy anh em chúng con định xây dựng sự nghiệp trước rồi mới cưới vợ, nhưng sự nghiệp của Minh Thừa thì lại thành công rồi, cũng không thấy bên người em ấy có phụ nữ. Người vẫn nên thúc giục em ấy nhiều hơn."

“Ông ngoại khỏi phải sốt ruột, con đã có bạn gái rồi.” Mục Minh Thừa nhếch khóe miệng, ném  ra một quả bom (4)

(4) Ởđây là muốn nói tin của Mục Minh Thừa có sức chấn động, oanh tạc khiến mọi người ngạc nhiên.

“Anh họ có bạn gái rồi sao? Chuyện bao lâu rồi?” Mấy người nhỏ của nhà họ Từ đều hoảng sợ hỏi.

Nếu là vào mấy năm trước, bọn họ nhất định không dám nói chuyện ở trước mặt Mục Minh Thừa. Trên người anh thỉnh thoảng lộ ra sát khí hừng hực khiến cho bọn họ sợ hãi luống cuống. Nhưng trong hai năm nay, anh họ xuất ngũ làm kinh doanh, hơi thở trên người cũng dịu dàng hơn nhiều, bọn họ mới dám đến gần anh.

“Ờm, mới vừa qua lại.” Anh giống như xấu hổ mà hắng giọng.

Tới cả người lạnh lùng tàn nhẫn như Từ Thành Huy, cũng không khỏi ngạc nhiên liếc anh một cái, người đàn ông với khuôn mặt đầy tình cảm dịu dàng, rơi vào bể tình này vẫn là Mục Minh Thừa mà anh ta biết sao?

Cho dù người khác có nghĩ thế nào, sau khi Từ Bách Thiện trút hết cơn giận, nghe được tin này, trái lại ngạc nhiên mừng rỡ không thôi.

“Thế tình cảm tốt vậy thì chừng nào con mới đưa người ta về đây gặp mặt mọi người, sớm sinh đứa chắt trai cho ông để ông chơi đùa đây?”

Mục Minh Thừa:…… Con của con là để cho ông chơi đùa sao?

Chẳng qua, nghĩ đến việc anh và Cố Cẩm có một đứa con trời sinh thơm tho mềm mại trời sinh.

Mục Minh Thừa khi không lại rùng mình.

Vì vậy anh bèn nói: “Không vội, vẫn đang trong thời kỳ tìm hiểu lẫn nhau, nếu không hợp thì sẽ chia tay.”

……

Từ Bách Thiện bị bệnh nên thân thể không tốt, chưa nói được mấy câu đã để cho mọi người đi ra.

Đêm đã khuya, ở đây Mục Minh Thừa có phòng của mình, bèn không về nhà nữa.

“Không thể ngờ là người khô khan như anh họ cũng một mặt dịu dàng.” Con gái nhỏ Từ Kiều Vân của chú hai nhà họ Từ nhìn bóng dáng rời đi của anh, vai rộng eo thon chân dài, mắt tỏa ra ánh sao (5), cảm thán: "Nhất định kiếp trước chị dâu đã cứu vớt trái đất rồi!”

(5) Mắt tỏa ra ánh sao



Từ Thành Huy đi ra đúng lúc nghe được câu nói đó liền nhíu mày nói: “Đêm hôm khuya khoắt rồi còn không mau về ngủ đi.”

Từ Kiều Vân không dám không nghe lời của anh họ cả nói. Cô lẩm bẩm vài câu ông già bảo thủ, sau đó thè lưỡi, xoay người về phòng của mình.

Anh không biết người phụ nữ kia có cứu vớt trái đất không, nhưng bảo người cứng rắn như Mục Minh Thừa lại có mặt dịu dàng?

Mắc cười!

Đã từng làm cỗ máy giết người thì sẽ có thứ tình cảm dịu dàng này sao!

Từ Thành Huy cười nhạo, trên khuôn mặt già dặn bảo thủ hiện lên vài phần ngả ngớn.

~~~

Mưa nhỏ ngoài cửa sổ rơi tí tách tí tách, Cố Cẩm ngồi xếp bằng ở trên sô pha, đặt laptop ở trong ngực nhanh chóng xem tin tức.

Một lúc sau, cô đặt máy tính xuống, duỗi người, tiện tay cầm trà gừng đường đỏ đặt ở trên bàn lên uống một hớp.

Bụng nhỏ liền ấm áp, cô nhàn nhã nằm ở trên giường.

Lập nghiệp khó quá lập nghiệp khó kinh!

Từ Đồng Lâm mời cô cùng sáng lập toàn soạn tạp chí, trong lòng Cố Cẩm đã bị cái đề nghị này khiêu khích mà ngo ngoe rục rịch ngóc đầu dậy.

Có thể làm tướng quân thì ai muốn làm binh lính? Có thể làm ông chủ Ceo thì ai lại đi làm việc cho người khác!

Với lại, cô sờ khuôn mặt nhỏ bé như hoa như ngọc của mình, cô có giá trị nhan sắc. Lại có chút tiền, sau này không cần tự mình đi tìm tiểu thịt tươi (6) thì đã có vô số tiểu thịt tươi bổ nhào đến tìm cô.

(6) Tiểu thịt tươi: Là cách gọi của người hâm mộ với nam minh tinh Hàn quốc sớm nhất là vào năm 2014, trái ngược với cách gọi tiểu hoa của nữ minh tinh, "Tiểu thịt tươi" ý chỉ phái nam vừa trẻ lại còn đẹp trai. Như là chỉ đàn ông có tướng mạo tuấn tú ở giữa độ tuổi từ 12-20.

Còn Mục Minh Thừa?

Hai người họ không ai giải quyết được ai, vậy nên tốt nhất là ba tháng sau tách ra rồi đi gieo họa cho người khác thôi.

Cả ngày cô đều làm ổ trong cái chung cư này, lên mạng tìm hiểu về thế giới này và những tin tức liên quan.

Về cơ bản, văn học ở đây phát triển không khác mấy với kiếp trước của cô. Chỉ có điều truyện online vẫn còn đang trong giai đoạn khởi đầu, trên đó đều là thể loại tiểu thuyết gắn mác tổng tài ngược luyến tình thâm.

Cố Cẩm bị tình tiết của tiểu thuyết ngược mà thấy ớn lạnh, trong lòng nghĩ trách không được mấy ngày nay cô không tìm thấy truyện nào hợp khẩu vị.

Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, dưới sự kiên trì không ngừng nỗ lực của cô thì đã tìm được một trang web thanh thủy (3) nhỏ.

(7) Thanh thủy: Nước trong, đây là thể loại trong sáng, ít cảnh xxx ( có khi không có), chỉ có chạm môi, nắm tay,…)

Trong tiểu thuyết, có vài trang có thể nói là tinh phẩm, có chỗ tương tự với Giang nào đó mà cô thường xem ở kiếp trước.

Cố Cẩm sờ cằm, nếu phải mở tòa soạn tạp chí, vậy tiện thể xuất bản tiểu thuyết luôn thì cũng không khó nhỉ?

Nghĩ vậy, cô liền mở WeChat ra nhắn tin cho Đồng Lâm.

Dù sao tòa soạn tạp chí là Đồng Lâm khởi xướng, cũng nên hỏi anh. Một tòa soạn tạp chí lại đi xuất bản tiểu thuyết, cô chỉ sợ Đồng Lâm cảm thấy mất giá.

Nếu anh không đồng ý, Cố Cẩm chỉ đành tự mình mở nhà xuất bản.

Bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh.

【 Ý này được đây, mấy hôm nữa lại thảo luận với đám Dương Triết. 】

Tin nhắn kế tiếp còn chia sẻ cho cô một website.

Mở ra nhìn, là một cuốn tiểu thuyết nam tần (5), viết khoảng chừng một triệu chữ. Số liệu rất tốt, nhưng không có hợp đồng cũng không có v (6).

(5) Tiểu thuyết nam tần: Tiểu thuyết hướng tới đối tượng là nam giới.

(6) V: Tài khoản có V là đã được chứng thực, đã được xác nhận danh tính.

Có thế nào Cố Cẩm cũng không ngờ được một chàng trai có tâm địa rộng rãi thẳng thắn như Đồng Lâm vậy mà lại đọc tiểu thuyết nam tần ngựa giống (7)!

(7) Ngựa giống: Chỉ nhân vật nam chính trong tiểu thuyết t*ng trùng lên não, giống như một con ngựa giống, giao phối bất kể đối tượng. Mỹ nữ xuất hiện trong tiểu thuyết bất kể có tình cảm hay không đều bị nhân vật chính đẩy ngã, lúc đẩy ngã đều sẽ kèm theo mô tả tình dục, nên được gọi là ngựa giống văn.

Cô cố gắng trả lời uyển chuyển hết mức: 【 À thì……, em không đọc…… Loại hình. 】

【 Không phải... 】

【 Không có tình cảm mô, em đọc đi đã rồi nói tiếp. 】

Hiển nhiên, Đồng Lâm nhìn ra ý trong dấu ba chấm của cô liền giải thích.

Nhưng nhân phẩm của Đồng Lâm vẫn rất đáng giá để tín nhiệm, Cố Cẩm có chút chột dạ. Không biết vì sao mà cô nàng đối mặt Đồng Lâm chính là không cãi lại được.

【 Vậy được rồi, đợi em đọc xong rồi lại nói. 】
Bình Luận (0)
Comment