Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 61

Edit: Hạ Vy (Wat.tpad HaVyon0602)

Chương 61

Bên kia im lặng chốc lát, mới nói, “Tôi biết em ở cạnh Chu Nguyên Lượng.”

Nguyên Húc không chút chột dạ nào, còn hừ lạnh một tiếng, “Vậy chắc anh cũng biết tôi đến tiệc rượu làm gì rồi.”

“Tôi còn biết em không có hứng thú.” Lâu Khải nói.

“Cái gì anh cũng biết, rất kiêu ngạo à?” Nguyên Húc chậc một tiếng, “Người bên cạnh tôi không phải bảo anh rút về ư?”

“Giữ lại bảo vệ em.” Lâu Khải nói.

Đương nhiên, rốt cuộc là có tác dụng gì, trong lòng hai người rõ nhất.

“Tôi không cần bảo vệ.” Nguyên Húc lấy ngón tay cuốn tóc: “Mau chóng rút đi, nếu không đừng trách tôi bắt cả đám đưa về cho anh.”

“Bọn họ chắn hai nhóm người của Lâu gia.” Lâu Khải trấn an cậu, “Mấy ngày tiếp người Lâu gia và người khác sẽ đến tìm em, giữ bọn họ lại cản giúp em.”

“... Còn không phải chuyện anh chọc tôi.” Nguyên Húc tức giận nói, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn ở bên em.” Lâu Khải thấp giọng nói.

“Không được, nói bao nhiêu lần rồi.” Nguyên Húc tức giận đập giường, “Có phải anh nghe không hiểu không.”

Cậu không hiểu, bản thân đã đối xử với Lâu Khải thế rồi, vì sao đối phương còn chưa từ bỏ.

“Hiểu biết của em về tình yêu chỉ đến từ người khác.” Lâu Khải trầm giọng, “Không thử, sao lại biết tình yêu vừa giả dối lại không nói lý, trốn tránh chỉ làm tăng sự sợ hãi...”

“Anh nói tôi sợ?” Nguyên Húc cười nhạo một tiếng.

Lâu Khải không nói gì, tựa như cam chịu.


“Phép khích tướng vô dụng với tôi.” Nguyên Húc hừ một tiếng, “Anh học mấy kịch bản cũ mèn này ở đâu thế.”

“Tôi không hề dùng phép khích tướng.” Lâu Khải bình tĩnh nói, “Có lẽ em không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là sợ, sợ bản thân sau khi yêu ai đó sẽ biến thành một người khác, giống như lúc em thích Bạch Tân Nhạc, trở nên không giống chính mình.”

Nguyên Húc cười một tiếng: “Tôi mất trí nhớ, tất nhiên bây giờ và trước kia không giống nhau.”

Huống chi cậu căn bản không phải nguyên chủ.

“Lời nói của tôi chỉ là suy đoán.” Lâu Khải nói, “Em có thể lựa chọn không nghe, nhưng tôi có thể đảm bảo, nếu như em bằng lòng ở bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em cảm nhận thống khổ khi tình cảm tan vỡ.”

“... Không có gì là vĩnh cửu.” Nguyên Húc rũ mắt, “Anh không có biện pháp đảm bảo sẽ vĩnh viễn yêu tôi.”

“Đúng vậy, cho nên tôi sẽ dùng hành động để chứng minh cho em xem.” Lâu Khải không cần nghĩ ngợi, giọng nói trầm ổn hữu lực, khiến người ta nhịn không được mà tin phục.

Nguyên Húc có chút dao động, nhưng rất nhanh đã vỗ vào mặt để bản thân tỉnh táo chút, “Muốn kiên trì thì cứ kiên trì đi, dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Dứt lời, cậu trực tiếp cúp điện thoại, đề phòng Lâu Khải nói những lời kỳ quái khiến cậu loạn tưởng.

Nhưng...

Nguyên Húc ngồi trên giường chốc lát, hỏng mất mà lấy gối che đầu lăn qua lộn lại trên giường.

Sao cậu có thể sợ yêu đương chứ, nhất định là Lâu Khải nói bậy!

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên có không ít người ngoài sáng trong tối hỏi thăm chuyện của cậu, Nguyên gia bị hỏi vài lần, nhưng xung quanh Nguyên Húc thật sự không có ai, chắc là bị người có Lâu Khải chặn lại hết rồi.

Lâu Khải cũng thực hiện đúng lời hứa của mình, bắt đầu tặng hoa hồng cho cậu mỗi ngày. Đại khái là lần đầu tặng nhiều quá bị Nguyên Húc ghét bỏ, bây giờ mỗi ngày hắn chỉ tặng chín đoá, còn kèm thêm một bọc kẹo nhỏ khẩu vị mới.

Hơn nữa hắn trực tiếp đưa đến Nguyên gia, nhiều đụng phải người Nguyên gia.

“Anh đừng tiếp tục đưa đến nhà tôi nữa.” Nguyên Húc bị bắt ra lấy hoa, nghiến răng nói, “Hơn nữa công ty của anh lớn như vậy, sao ngày nào cũng rảnh thế.”

“Tôi hoàn thành công việc trước rồi.” Lâu Khải mặc tây trang, đeo kẹp cà vạt mà Nguyên Húc mua lúc trước, đôi mắt màu xanh biển rất hợp với đá quý lấp lánh, “Nếu chút thời gian ít ỏi này mà cũng không có cách kiếm được, sau này ở bên em chẳng phải để em lẻ loi à.”


Thần sắc của Nguyên Húc phức tạp, “Nếu anh để thời gian này đi theo đuổi người khác thì đã sớm ôm mỹ nhân về rồi.”

“Tôi chỉ muốn ôm mình em.” Lâu Khải nói.

“Trong khoảng thời gian này lời âu yếm của anh tiến bộ không ít nhỉ.” Nguyên Húc còn muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan cố tình trong nhà, nhận ra mình nói quá nhiều, bèn quay đầu, “Nhưng tôi sẽ không đáp ứng anh, sau này đừng tặng nữa.”

Nói đoạn, cậu nhét hoa hồng lại trong ngực Lâu Khải, “Tôi không cần.”

Lâu Khải cong cong môi: “Cảm ơn em tặng hoa cho tôi.”

Nguyên Húc:?

“Tôi có tặng đâu.” Nguyên Húc lùi về sau một bước, “Đừng lừa mình dối người.”

Cậu quay người vào nhà, lại lú đầu ra ngoài, “Đừng tặng nữa, nhiều hoa như vậy, hái xuống cũng chỉ tươi được mấy ngày, để chúng sống trong đất không được à?”

Lâu Khải ngẩn ra: “Em nói có đạo lý.”

Sau đó quả nhiên hắn không có tặng hoa nữa, ngược lại bắt đầu tặng đồ ăn vặt. Không chỉ kẹo, còn có bánh quy linh tinh, đều là thứ không có trên thị trường.

Nguyên Húc không nhận hắn sẽ vứt đi, người từng sống ở tận thế sao có thể chịu được cảnh lãng phí đồ ăn, nên đành nhận lấy, sau đó bỏ hết vào trong một cái hộp lớn, chờ có cơ hội sẽ trả về.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, dường như tất cả mọi người đều biết Lâu Khải đang theo đuổi Nguyên Húc, Nguyên Húc ra ngoài hoàn toàn không câu được cá, mọi người chỉ muốn làm bạn bè với cậu, không muốn phát triển quan hệ khác.

Quá trời thái quá đi.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Lâu Khải khéo thật, tóc của Nguyên Húc đã bị nắm rớt hai dúm, cũng không nghĩ được biện pháp khác, chỉ có thể ở nhà vẽ tranh qua ngày, không chạy ra ngoài, khiến năng suất làm việc tăng mấy lần.

“Em không thể ở nhà mãi được, người sẽ choáng.” Nguyên Miện vào phòng tranh vuốt ve đầu cậu, “Có phải em béo rồi không.”

“Nói bừa, mặc dù gần đây ngày nào em cũng ở nhà, nhưng có rèn luyện đó.” Nguyên Húc kháng cự, “Em sắp có cơ bụng rồi!”


“Hoá ra trước kia bụng em đều là thịt mỡ.” Nguyên Miện làm bộ khiếp sợ nói.

Nguyên Húc bị nội hàm đến: “Anh cố ý đến đây để chế nhạo em?”

“Bảo em ra ngoài đi dạo, quen thêm bạn.” Nguyên Miện nhún vai, “Chỉ một mình Lâu Khải đã có thể nhốt em ở nhà nửa tháng, nhát quá.”

“Cũng đâu phải em muốn, dù cho em có đi ra ngoài kết bạn, người tới đều hướng về phía Lâu Khải, nói chuyện với họ còn không bằng ở nhà.” Nguyên Húc bĩu môi, “Lâu Khải phiền ghê.”

“Cho nên em muốn sao nào?” Nguyên Miện kéo ghế qua ngồi xuống, “Không phải lúc trước ở bên Lâu Khải một thời gian à, sao lại chia tay?”

Nguyên Húc đang muốn mở miệng, đột nhiên ý thức được không đúng, tròn xoe mắt, “Anh nói gì vậy, em quen Lâu Khải khi nào.”

“Còn giả vờ.” Nguyên Miện cong môi, “Ai trong nhà cũng biết, bạn trai cũ kia của em chính là Lâu Khải, chẳng lẽ em cho rằng mình che giấu giỏi lắm hả?”

Nguyên Húc trợn to mắt nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu cũng ngồi xuống, lẩm bẩm: “Kỳ quái, em giấu không kỹ sao ta?”

Nguyên Miện cười mà không nói.

Đương nhiên là lừa cậu. Mặc dù bọn họ nắm đến bảy tám phần, Lâu Khải chính là bạn trai cũ của cậu, nhưng không có xác định một trăm phần trăm, nói một chút, quả nhiên đã lừa được tiểu ngốc tử.

“Lúc trước em bị ắc đẹp mê hoặc.” Nguyên Húc khai □□ thật, “Này cũng không thể trách em, Lâu Khải lớn lên quá đẹp.”

Nguyên Miện cười như không cười mà nâng hạ mắt.

Quả nhiên là nguyên nhân Nguyên Húc có thể đi kết giao.

Nguyên Húc ngượng ngùng: “Thật ra khi ấy chỉ đơn thuần thèm khát cơ thể của ảnh, ai ngờ ảnh đột nhiên nói thích em.”

“Thích em không được à?” Nguyên Miện nhận ra có chút không đúng.

“Với tính cách của Lâu Khải, nếu sau này ở bên nhau em phải lòng người khác, thùng xốp sẽ chào đón em*.” Nguyên Húc đúng lý hợp tình, “Em còn nhỏ lắm, có thể chơi thêm mấy năm nữa.”

(*Nếu edit theo QT sẽ là “Với tính cách của Lâu Khải, nếu sau này ở bên nhau em di tình biệt luyến*, khẳng định sẽ chết rất thảm”, lúc edit câu này em nghĩ đến 1001 câu chuyện "gần đây" nên edit vậy cho mọi người dễ hiểu, nếu không thích thì đọc câu dưới đây nha, bởi vì edit không sửa, thích để vậy á:)

*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)

Lý do này là cậu bịa ra, nhưng nghe rất thật.


“Quan điểm tình yêu của em...” thần sắc Nguyên Miện phức tạp, “Chưa ở bên nhau đã nghĩ đến phải lòng người khác?”

“Dù sao không gì là chắn chắn.” Nguyên Húc hừ nhẹ một tiếng, “Mặc dù ảnh rất đẹp, nhưng lỡ đâu có người đẹp hơn xuất hiện, em không phải phải lòng người khác à.”

“Chỉ vì diện mạo đã phải lòng người khác, em chỉ thích mặc của cậu ta nhỉ.” Nguyên Miện nắm khuôn mặt của em trai nhà mình, “Em có vấn đề.”

Mặt Nguyên Húc như cục bột, mềm như đậu hủ, bị y nhẹ nhàng nắm một cái đã đỏ rồi.

Nguyên Húc che chỗ bị nhéo, nhỏ giọng nói thầm hai tiếng, giương mắt, “Vậy anh cảm thấy thích một người thì thế nào?”

Cậu tựa như nghĩ đến gì đó, cẩn thận hỏi, “Nếu có chị dâu, anh có vì chị dâu mà hết yêu em không?”

“Đương nhiên không rồi, em chính là em trai của anh.” Nguyên Miện nhịn không được cười nói, “Sao em cảm thấy anh yêu người khác sẽ không thích em nữa.”

“Bởi vì tình yêu khiến người ta đánh mất lý trí.” Nguyên Húc biết ý nghĩ của mình không hợp với mọi người, cho nên luôn tránh lộ mặt trước người nhà, chỉ nhỏ giọng giải thích một câu.

“Quả thật có khả năng, nhưng tình yêu cũng là nơi khiến người ta mê muội.”Nguyên Miện cười, “Có một người trong lòng, tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng bởi một nụ cười hay một cái cau mày của cô ấy, làm ra rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghĩ đến, cũng coi như một trải nghiệm độc đáo.”

“Nhưng lúc yêu đương rất ngọt ngào, chẳng lẽ sau chia tay không thống khổ ư.” Nguyên Húc nhíu mày, không hiểu nổi.

“Không phải mối tình nào cũng chia tay.” Nguyên Miện nhướng mày, “Bố mẹ là mối tình đầu của nhau rồi kết hôn luôn, em nhìn họ bây giờ không phải tốt lắm à.”

Trước kia thường xuyên cho y ăn cơm chó, sau khi có Nguyên Húc mới thu liễm chút. Có điều chỉ biến thành vợ chồng già, tình cảm vẫn tốt như cũ.

“Nhưng...” Nguyên Húc cau mày còn muốn phản bác, lại bị Nguyên Miện ôm lấy xoa tóc.

“Tuy rằng anh không đồng ý chuyện em quen Lâu Khải, nhưng sợ hãi yêu đương như vậy không phải chuyện tốt.” Nguyên Miện cười nói, “Dù sao tình yêu thế nào, em phải thử mới biết.”

Y dừng một chút, “Nhưng nếu giống như lúc theo đuổi Bạch Tân Nhạc thì bỏ đi.”

“Em không có sợ!” Nguyên Húc phấn khởi phản kháng.

Phản kháng bị Nguyên Miện trấn áp, Nguyên Miện xoa xoa đủ rồi, giúp em trai vuốt thẳng lông, có lệ nói, “Ừ ừ, em không sợ chút nào, em là mặt trời nhỏ dũng cảm nhất.”

Nguyên Húc thở phì phì quay lưng với y.

Tóc gần như trọc rồi, nếu lần sau cậu còn để anh hai xoa đầu thì chính là cún con!

Bình Luận (0)
Comment