Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 102

Khí đen đến quá nhanh, phòng không thể phòng.Thư Lê thậm chí chẳng có cơ hội né tránh, liền bị nó ập tới ngay lập tức.

 

"Á!"

 

Thư Lê ngửa người ra sau, ngã xuống bãi cỏ. Nỗi sợ hãi lan tỏa khiến bốn tiểu yêu tinh lập tức lao về phía cậu.

 

"Đừng qua đây!" Thư Lê hét lớn. Cậu sợ khí đen cũng sẽ bổ nhào về phía đồng bạn, khiến họ bị thương.

 

Bốn tiểu yêu tinh lập tức lơ lửng giữa không trung, lo lắng đến mức mồ hôi túa ra.

 

"Sperion, cậu thế nào rồi?" Dicio lo lắng hỏi.

 

"Khí đen... khí đen đã xâm nhập vào cơ thể cậu ấy rồi!" Budno trợn tròn đôi mắt nâu, chỉ vào ngực Thư Lê.

 

"Không sao chứ?" Lois đan hai tay vào nhau, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.

 

Angel quan sát cẩn thận, chau mày nhận định: "Có lẽ không nghiêm trọng lắm... Sperion biết ma pháp hệ bóng tối."

 

Nếu khí đen là sức mạnh bóng tối, thì khi xâm nhập vào cơ thể Sperion, ảnh hưởng của nó có lẽ sẽ giảm bớt phần nào. Sperion đã học ma pháp bóng tối suốt năm năm tại Vương Quốc Tinh Linh cùng Vương, chắc chắn sẽ có cách hóa giải.

 

Dù không thể chắc chắn, nhưng Angel vẫn tin rằng anh lớn nhất định sẽ hóa nguy thành an.

 

Quả nhiên, khí đen tuy đã xâm nhập vào cơ thể Thư Lê nhưng không gây ra tổn thương, chỉ khiến tứ chi cậu cứng đờ trong chốc lát. Khi tri giác dần khôi phục, cậu hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.

 

Thư Lê chống tay ngồi dậy, khoanh chân trở lại, đưa tay chạm lên ngực, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cậu ngẩng đầu nhìn bốn người bạn nhỏ vẫn đang lo lắng.

 

"Tớ không sao rồi." Cậu an ủi nói.

 

"Sperion."

 

Bốn tiểu yêu tinh vỗ cánh, vội vàng lao đến, thân mật cọ má Thư Lê.

 

Bị cả bốn người bạn nhỏ đồng loạt cọ vào mặt, cậu thấy ngứa ngáy không chịu nổi, bật cười ha ha: "Á á á, đừng cọ nữa! Da tớ sắp bị cọ trụi rồi!"

 

Dicio lập tức lùi lại, lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đỏ như hồng ngọc trừng cậu: "Cậu dọa chết bọn tớ rồi đấy!"

 

Budno gật đầu lia lịa.

 

Angel quay đầu nhìn chiếc rương báu đang mở nắp, sợ hãi nói: "Sau này những thứ không rõ lai lịch, không được mở lung tung."

 

Thư Lê giơ tay gãi đầu: "Tớ sơ ý rồi."

 

Mặc dù ban đầu thái độ của thủy quái ba đầu không tốt, thậm chí còn lừa họ bảy hạt giống hoa pha lê đỏ, nhưng về sau nó lại tỏ ra thân thiện, còn hào phóng tặng một đống khoáng thạch đắt tiền. Điều đó khiến cậu dần buông lỏng cảnh giác.

 

Bởi lẽ, quan niệm "ma thú là bạn của yêu tinh" đã ăn sâu vào lòng người. Khi đã có được sự tin tưởng và chung sống hòa hợp, mọi đề phòng cũng dần giảm bớt.

 

Chính vì vậy, cậu mới có thể kết bạn với một người bạn tốt như ngài rắn lớn.

 

Vì thủy quái ba đầu nhắc đến ngài rắn lớn, Thư Lê liền thả lỏng cảnh giác, nhưng cậu đã bỏ qua một vấn đề quan trọng.

 

Thủy quái ba đầu có lẽ không có ý hại cậu, món quà cũng thật lòng trao tặng, nhưng bản thân nó lại không rõ nguồn gốc.

 

Chiếc rương báu vàng này thực chất là thứ nó nhặt được từ biển Dana Kya cách đây nửa tháng. Nói cách khác, đây là vật phẩm đến từ bên ngoài, trên nắp còn bị ma pháp phong ấn, không phải ai cũng có thể tùy tiện mở ra.

 

Cách làm đúng đắn là mang rương báu đến cho các trưởng bối yêu tinh để họ xem xét, sau đó mới cẩn thận mở. Chứ không phải như cậu, nóng lòng khoe khoang kỹ năng mới học với bạn bè, sơ ý phá bỏ phong ấn.

 

Quả là vấp ngã một lần khôn ra mười phần.

 

May mắn là khí đen không gây ảnh hưởng đến cơ thể cậu.

 

Thư Lê thở dài một hơi.

 

"Á! Sperion! Mu bàn tay của cậu có thêm một thứ!"

 

Đột nhiên, Lois kinh hô lên, kinh ngạc chỉ vào tay phải đang gãi đầu của cậu.

 

"Gì cơ?" Thư Lê ngẩn người, buông tay xuống, lật mu bàn tay lên, con ngươi hơi co lại: "Đây là..."

 

Chỉ thấy trên mu bàn tay trắng nõn, nổi lên một hoa văn kỳ dị, trông có chút giống... Nhện sáu chân!

 

Bốn tiểu yêu tinh cùng nhau xúm lại, vây quanh mu bàn tay của Thư Lê, kinh ngạc không thôi.

 

"Oa, cái này là cái gì vậy?"

 

"Hình như là một dấu ấn?"

 

"Có hơi xấu một chút."

 

"Còn là màu đen nữa, không đẹp."

 

Sắc mặt Thư Lê tái nhợt, đôi môi khẽ run, giọng nói trầm xuống đầy nặng nề: "Là nguyền rủa.""

 

"Nguyền rủa!"

 

Các bạn nhỏ kinh hãi thất sắc, đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

 

Thư Lê giơ tay lên, xem xét kỹ lưỡng, dùng sức nắm thành nắm đấm. Trong đôi mắt xanh non tràn đầy vẻ bực bội.

 

Cậu ở Vương Quốc Tinh Linh học ma pháp hệ bóng tối năm năm với Tinh Linh Vương, vậy mà ngay cả phong ấn mang theo nguyền rủa cũng không nhận ra.

 

Bây giờ trúng chiêu rồi, cũng không biết phải làm sao.

 

Ấn ký nguyền rủa này, cậu chưa từng thấy, không biết bắt đầu từ đâu để phá giải.

 

"Sperion, phải làm sao đây?" Angel kéo kéo áo cậu: "Chúng ta mau về Cây Thần tìm Cite giúp đỡ đi!"

 

"Đúng vậy, Sperion, chúng ta mau trở về. Cite nhất định có cách!" Dicio lo lắng đến mức xoay vòng vòng, đôi cánh nhỏ đập với tần suất cao.

 

"Niledi là một con ma thú xấu xa!" Budno tức giận phồng má.

 

"Nó quá đáng lắm rồi!" Lois không khỏi căm phẫn vung nắm tay nhỏ: "Sau khi về Cây Thần, mình sẽ nói cho trưởng lão Federo."

 

Bọn họ đánh không lại thủy quái ba đầu, trưởng lão Federo có số tuổi hàng vạn năm chắc chắn có thể dạy dỗ nó.

 

Thư Lê cắn môi, cúi đầu nhìn vào rương báu. Khi phát hiện bên trong có vật gì đó, cậu không chần chừ mà đưa tay ra lấy.

 

"Cẩn thận!" Angel ngăn cản cậu.

 

"Phong ấn đã giải trừ, không còn nguy hiểm nữa." Thư Lê bình tĩnh lấy đồ vật bên trong rương báu ra.

 

Bên trong có một cuộn giấy buộc dây đỏ và một ống kim loại nhỏ, to cỡ ngón tay.

 

Cậu do dự trong chốc lát, rồi đưa tay cởi dây đỏ, cẩn thận mở tờ giấy da bò đã ố vàng. Khi giấy dần dần trải ra, từng hàng chữ bắt đầu hiện lên.

 

"Là ngôn ngữ thông dụng của đại lục." Dicio tiến lại gần, chăm chú nhìn, rồi chậm rãi đọc: "Kính gửi ma pháp sư thân mến, nếu như ngài nhìn thấy tờ giấy này, chứng tỏ ngài đã giải trừ phong ấn trên rương báu. *****ên, tôi muốn gửi đến ngài một lời xin lỗi..."

 

"Ngài đã bị nguyền rủa." Angel tiếp tục đọc ra: "Nếu như không làm theo chỉ thị của tôi, nguyền rủa sẽ đi theo ngài cả đời, cho đến khi chết..."

 

Các tiểu tinh linh hít một hơi lạnh.

 

Kẻ thi triển pháp thuật thật độc ác!

 

Tay cầm giấy của Thư Lê khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cậu cau mày, ép bản thân tiếp tục đọc hết những dòng chữ trên đó.

 

Người viết tờ giấy này là một ma pháp sư cấp Đại Pháp Sư, tên là Claude Boolean, đến từ vương quốc Pedam - một quốc gia nhỏ bé nằm ở phía Nam.

 

Mười năm trước, vương quốc Cecilia phát động chiến tranh xâm lược các nước láng giềng. Pedam là một trong những nước *****ên hứng chịu cuộc xâm lược tàn khốc, bị cuốn vào ngọn lửa chiến tranh vô tình. Dân chúng ở biên giới hai nước chịu cảnh lầm than, vô số người thiệt mạng trong những trận giao tranh khốc liệt.

 

Hắc Kỵ Sĩ của Cecilia đánh đâu thắng đó. Nơi chúng đi qua, xác chết ngổn ngang, thảm không nỡ nhìn.

 

Binh lực của Pedam không đủ, liên tục bại trận, cầu cứu các nước láng giềng khác, nhưng không một nước nào ra tay giúp đỡ.

 

Quốc vương buộc phải đích thân ra trận, nhưng trong một trận chiến ba năm trước, ông bị thương nặng, từ đó lâm bệnh không thể gượng dậy.

 

Vương hậu một mình gánh vác trọng trách, nhưng với tình thế rối ren, hoàng tử và công chúa còn quá nhỏ, đất nước ngày càng lún sâu vào nguy cơ.

 

Để chống lại quân đoàn Hắc Kỵ Sĩ của Cecilia, vương hậu quyết định thành lập một đội quân tinh nhuệ, lên đường đến đế quốc Dalia cầu viện.

 

Đế quốc Dalia là một trong bốn cường quốc hùng mạnh nhất lục địa Austin, sở hữu quân đội bất khả chiến bại. Nếu có thể mượn được binh lực từ họ, Pedam sẽ có hy vọng đẩy lùi Hắc Kỵ Sĩ, xoay chuyển cục diện chiến tranh.

 

Một quốc gia nhỏ bé ở phía Nam, tại sao lại tìm đến một cường quốc tận phía Tây để cầu cứu?

 

Chỉ vì vương hậu của Pedam và vương hậu của đế quốc Dalia là chị em ruột.

 

Cả hai từng là những công chúa cao quý của vương quốc Snow. Khi đến tuổi cập kê, hoàng tử từ nhiều vương triều đã đến cầu hôn. Trải qua bao thử thách và tuyển chọn, chị gái trở thành vương phi của hoàng tử đế quốc Dalia, còn em gái được gả cho hoàng tử của nước Pedam.

 

Một bên là cường quốc phương Tây hùng mạnh, một bên là tiểu quốc phương Nam nhỏ bé.

 

Dù khoảng cách địa vị và quyền lực giữa hai nước khác biệt một trời một vực, nhưng tình cảm chị em giữa họ chưa từng phai nhạt. Mỗi năm, hai người vẫn duy trì thư từ, chia sẻ niềm vui và những câu chuyện của riêng mình.

 

Sau khi Cecilia xâm lược Pedam, mọi liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt. Dù là ma điểu đưa thư hay đội truyền tin, không một ai có thể rời khỏi biên giới Pedam an toàn.

 

Tình thế ngày càng nguy cấp. Quân xâm lược liên tiếp chiếm giữ hơn mười thành trì, tiến sát đến kinh đô. Trước tình cảnh tuyệt vọng, vương hậu buộc phải đưa ra quyết định cuối cùng. Bằng mọi giá, phải gửi thư cầu cứu đến vương hậu đế quốc Dalia.

 

Bà ra lệnh cho Đại Pháp Sư cung đình, Claude Boolean, mang theo bức thư rời khỏi Pedam. Dù con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, ông vẫn thề chết trung thành với vương hậu, dẫn theo một quân đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ, phá vòng vây tiến về phía Tây.

 

Tuy nhiên, không biết vì sao tin tức lại bị lộ. Quân đoàn Hắc Kỵ Sĩ nhanh chóng truy kích. Để bảo vệ Claude Boolean, các kỵ sĩ dưới trướng ông đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, tổn thất vô cùng thảm trọng.

 

Bị dồn vào đường cùng, Claude Boolean buộc phải trốn vào sân trong của Hiệp hội Ma Pháp, hy vọng nhận được sự bảo vệ. Nhưng không ngờ, Hiệp hội chẳng những không giúp đỡ, mà còn bán đứng hành tung của ông.

 

Claude Boolean giận đến tột độ, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc liều chết trốn chạy. Ông lén lút lên một con tàu thủy, xuôi theo sông Bakart, tìm đường đến đế quốc Prussia ở phía Bắc.

 

Khi đặt chân vào Prussia, ông mới hay tin mình đã trở thành tội phạm bị truy nã.

 

Suốt một năm dài đằng đẵng, ông sống kiếp kẻ chạy trốn, lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Như một con chuột bị truy đuổi, ông liên tục di chuyển, hết ẩn nấp nơi này lại tìm cách lẩn trốn nơi khác. Nhờ vào tài ngụy trang, cuối cùng ông cũng trà trộn được lên một con tàu biển, hướng thẳng đến đế quốc Dalia — đích đến cuối cùng của mình.

 

Nhưng số phận trêu ngươi. Trên hành trình vượt biển, con tàu không may gặp phải một cơn bão kinh hoàng. Tất cả hành khách đều bị cuốn vào cơn cuồng phong dữ dội, khó thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

 

Claude Boolean không cam lòng!

 

Giữa thời khắc sinh tử, ông phong ấn bức thư của vương hậu Pedam cùng lá thư tuyệt mệnh của chính mình vào một chiếc rương vàng. Dùng linh hồn làm vật tế, ông đặt lên chiếc rương một lời nguyền khủng khiếp.

 

Bất kỳ ai phá giải phong ấn trên rương... Đều sẽ bị nguyền rủa.

 

Cách duy nhất để hóa giải lời nguyền rất đơn giản: Người bị nguyền phải đích thân mang thư của vương hậu Pedam đến tận tay vương hậu đế quốc Dalia. Khi đó, lời nguyền sẽ tự động biến mất.

 

Năm tiểu yêu tinh đọc xong bức thư, bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

 

Một lúc lâu sau, Budno khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:

 

"Đế quốc Dalia... Có phải là đế quốc gần Rừng Rậm Yêu Tinh nhất không?"

 

Angel đáp: "Đúng vậy."

 

Thư Lê nắm chặt ống kim loại được niêm phong, mím môi nói: "Chuyện này quá phức tạp, chúng ta... Cần tìm Vương."

 

Hắc Kỵ Sĩ!

 

Vương quốc Cecilia!

 

Ký ức mười năm trước đột nhiên ùa về, rõ ràng quay cuồng trong đầu cậu.

 

Các tiểu yêu tinh không dám chậm trễ, thu dọn đồ đạc, phi như bay về hướng Cây Thần.

 

Thư Lê để bốn người bạn nhỏ ngồi trên vai minh. Cậu dang đôi cánh mỏng như voan, gắn thêm ma pháp hệ gió tăng tốc, điên cuồng bay lượn, cuối cùng cũng kịp trở về Cây Thần trước khi trời tối.

 

Một giờ sau, hai con thú một sừng trắng muốt xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bãi cỏ dưới Cây Thần. Tinh Linh Vương tóc vàng và chiến binh tinh linh tóc đen động tác ưu nhã xuống khỏi thú một sừng, vội vã đi về phía các yêu tinh đang chờ dưới gốc cây.

 

Trưởng lão yêu tinh Federo, Cite, Elsa biến thành hình dáng to lớn cung kính hành lễ với Tinh Linh Vương.

 

"Vương, rất xin lỗi, muộn thế này còn phải mời ngài đến." Federo áy náy nói.

 

Tinh Linh Vương mượn ánh sáng đèn đá ma thuật, nhìn về phía thiếu niên yêu tinh đang trốn sau lưng Cite, cùng với bốn tiểu yêu tinh đang nằm trên đầu cậu.

 

"Sperion là đệ tử nhỏ của ta, gặp phải chuyện khó giải quyết, đương nhiên là ta phải xử lý." Tinh Linh Vương ôn hòa nói.

 

Thư Lê nghe vậy, càng thêm xấu hổ.

 

Vương tận tình dạy dỗ cậu như vậy, kết quả bản thân mình học nghệ không tinh, trúng phải lời nguyền, cuối cùng vẫn phải làm phiền y.

 

Elliott nhìn thấy tên nhóc con trốn sau lưng Cite không dám lộ diện thì nhếch miệng, bước nhanh đi tới.

 

"Sperion." Anh đứng bên cạnh Thư Lê, từ trên cao nhìn xuống cậu.

 

Thư Lê phồng má, nhắm mắt lại, cam chịu nói: "Anh muốn cười thì cứ cười đi!"

 

Ha ha ha ha ~

 

Mỗi lần Elliott nhìn thấy cậu mất mặt đều cười phá lên, còn cười rất ngông cuồng.

 

Thật tức giận!

 

"Em là đồ ngốc sao?"

 

Lần *****ên, Elliott không những không chế giễu mà còn dùng lòng bàn tay, hung hăng xoa đầu cậu.

 

Bốn tiểu yêu tinh vừa thấy bàn tay to lớn của anh vươn tới, lập tức không chút nghĩa khí bay đi, trốn sang vai Cite và Elsa.

 

Bọn họ đều bị Elliott xoa sợ rồi, không muốn bị ma trảo của anh.

 

Thư Lê bị hai tay của Elliott xoa đến rối bù tóc tai, gò má càng bị véo mấy cái.

 

"Buông... Buông em ra..." Cậu nói không rõ lời.

 

Có Tinh Linh Vương ở đây, Elliott không dám véo quá lâu. Anh buông tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiêm giọng nói: "Gan em cũng lớn thật đấy, đồ vật không rõ lai lịch mà cũng dám tùy tiện giải chú."

 

"Ưm ~" Thư Lê che gò má bị véo đến ửng đỏ, chán nản rũ đầu xuống.

 

Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, cậu đã tự trách, đã tự kiểm điểm rồi mà...

 

Cite và Elsa thấy bé con yêu tinh nhà mình bị trách mắng, liền lên tiếng: "Elliott, Sperion còn nhỏ, kinh nghiệm ít, không hiểu rõ sự đáng sợ của nguyền rủa. Xin anh đừng trách cứ em ấy quá."

 

Elliott lùi lại một bước, hành lễ với họ, giọng trầm xuống: "Xin lỗi, quan tâm nên nóng vội. Biết Sperion bị pháp sư loài người nguyền rủa, lòng tôi như lửa đốt."

 

Không, người thực sự lòng nóng như lửa đốt là Tinh Linh Vương.

 

Anh chỉ là thay mặt Vương nói ra lời này mà thôi.

 

Tinh Linh Vương nhìn thiếu niên yêu tinh tóc vàng ủ rũ cúi đầu, nhẹ nhàng gọi: "Sperion, lại đây."

 

Đôi tai nhọn của Thư Lê khẽ động. Cậu ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt xanh lục dịu dàng của Tinh Linh Vương, không do dự bước đến trước mặt y, tự trách nói: "Vương, xin lỗi, em..."

 

"Đây không phải lỗi của em, không cần xin lỗi." Tinh Linh Vương dùng ngón tay thon dài vuốt lại mái tóc bị Elliott làm rối của cậu, để lộ vầng trán đầy đặn trắng ngần: "Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng giải trừ nguyền rủa trên người em."

 

"Vương..." Thư Lê ngơ ngác nhìn y. Sự bất an luôn vây quanh trong lòng, kỳ diệu thay, đã được xoa dịu.

Bình Luận (0)
Comment