Cậu thiếu niên nhỏ bé cầm trên tay pháp trượng đỉnh cấp rực rỡ, thi triển thuật Thanh Lọc hệ ánh sáng cao cấp. Dù chỉ khoác lên mình bộ pháp bào giản dị, cậu vẫn toát ra khí chất khí chất thánh khiết tự nhiên.
Căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi ánh sáng thuần khiết. Ánh sáng ấy dịu dàng và ấm áp khi chạm vào da thịt, tựa như gột rửa những tạp niệm sâu thẳm trong tâm hồn, xua tan mọi cảm xúc tiêu cực, khiến con người trở nên bình tâm hơn.
Là một ma pháp sư được vương thất trọng dụng, nắm trong tay địa vị tối cao và hưởng thụ vinh hoa phú quý, Alec sao có thể dễ dàng chấp nhận việc chia sẻ quyền lực với kẻ khác?
Ông ta lớn lên tại Trung Đình, quen biết từng vị Pháp Thánh ở nơi đó, có ai không sống trên ngàn tuổi đâu?
Chàng thanh niên này giả mạo ai không giả, lại dám mạo danh Pháp Thánh.
Alec đang chờ để vạch trần hai kẻ lừa đảo có ý đồ xấu xa này.
Tuy nhiên, khi cậu Ma Pháp Sư học việc lấy một cây pháp trượng cao cấp từ trong nhẫn không gian ra, đồng tử của Alec đột nhiên co lại. Còn chưa kịp ngạc nhiên, một thuật Thanh Lọc cao cấp hệ ánh sáng đã được thi triển mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Ông ta thậm chí không nghe thấy cậu đọc thần chú.
Có lẽ cậu đã đọc, chỉ là bản thân ông ta không nghe rõ mà thôi.
Mọi người trong phòng đều được đắm mình trong ánh sáng thanh lọc, Alec cũng không ngoại lệ.
Những suy nghĩ dơ bẩn trong lòng bị gột rửa sạch sẽ. Một cảm giác hổ thẹn mãnh liệt trào dâng, khiến ông ta nhận ra mình đã đi ngược lại ý chí của thần Ánh Sáng, bị tiền tài và quyền lực thế tục ăn mòn, trở nên tham lam, hư vinh, ích kỷ.
Ông ta nhìn cậu Ma Pháp Sư học việc đang vung pháp trượng bên giường với ánh mắt phức tạp.
Không... Một người có thể thi triển thuật Thanh Lọc cao cấp tuyệt đối không thể chỉ là một Ma Pháp Sư học việc.
Cậu bé là Ma Pháp Sư cao cấp.
Nhưng một Ma Pháp Sư cao cấp trẻ tuổi như vậy, sao có thể tồn tại?
Học viện Ma pháp Saint Velia từng đào tạo vô số thiên tài, nhưng người trẻ nhất đạt cấp cao cũng đã hơn hai mươi lăm tuổi.
Cậu bé thực sự là con người sao?
Senlour cũng kinh ngạc vô cùng.
Lần đầu gặp bé Amos, hắn chỉ nghĩ cậu là một đứa trẻ bình thường. Lần thứ hai gặp lại, cậu đã là một Ma Pháp Sư học việc. Huy hiệu ma pháp của cậu được gắn bảy viên đá phép thuật đại diện cho bảy hệ ma pháp.
Một thiên tài trong những thiên tài như vậy, quả thực chưa từng có trong lịch sử.
Ban đầu, hắn nghĩ ngài Arre chỉ đang bồi dưỡng em trai mình, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thuật Thanh Lọc mà bé Amos phóng ra, hắn đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Quả cầu ánh sáng kia còn mạnh hơn cả viên đá Thanh Lọc cao cấp mà hắn từng nhận được.
Cơ thể hắn vẫn còn chút tàn dư của hắc ám. Thế mà, dưới ánh sáng thuần khiết của phép Thanh Lọc từ bé Amos, tất cả hắc ám trong cơ thể hắn đều bị quét sạch.
Thật không thể tin được!
Bé Amos rốt cuộc là ai? Sao cậu bé lại sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy?
Hắn đặt tay lên ngực, cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng chưa từng có. Những vết thương cũ lâu năm đang nhanh chóng hồi phục, sự mệt mỏi hoàn toàn biến mất. Hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng, như thể đã lấy lại trạng thái đỉnh cao của mình!
Thật khó tin!
Billion kích động ôm lấy đội trưởng Milton, râu mép cũng như muốn dựng đứng lên vì phấn khích..
Thật tốt quá! Vương hậu và công chúa nhỏ được cứu rồi!
Đại nhân nhà họ đã lập công lớn, quốc vương chắc chắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngài, gia tộc Lille sẽ đứng vững hơn trong vương thành!
Thật không ngờ, thuật Thanh Lọc của một Ma Pháp Sư học việc lại mạnh hơn cả Đại Pháp Sư.
Không hổ là em trai của Pháp Thánh đại nhân, tuổi còn nhỏ mà đã xuất sắc đến thế.
Milton cau mày, dùng sức đẩy quản gia của mình ra.
Suýt nữa thì bị siết chết rồi.
Ông ta dùng ánh mắt sắc bén, dán chặt vào cây pháp trượng trong tay cậu bé học việc.
Một cây pháp trượng cao cấp như thế, ngay cả Đại Pháp Sư Alec cũng không có.
Rõ ràng chỉ mặc quần áo bình dân, nhưng không chỉ sở hữu nhẫn không gian, mà còn có thể dễ dàng lấy ra một cây pháp trượng đắt giá như vậy.
Đứa trẻ này không hề tầm thường!
Lẽ nào là công tử của một đại gia tộc nào đó?
Nasha đầy ngưỡng mộ nhìn bé Amos đang giơ cao pháp trượng.
Bọn họ bằng tuổi nhau, vậy mà đối phương đã mạnh đến mức này. Nếu cô cũng trở thành ma pháp sư, liệu có thể thay đổi vận mệnh bị diệt vong của vương quốc Pedam không?
Thư Lê hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của những người khác. Khi các nguyên tố ánh sáng hội tụ thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, cậu vung nhẹ pháp trượng, quả cầu ánh sáng tinh khiết lập tức tách làm đôi, nhanh chóng dung nhập vào ***** của vương hậu và công chúa nhỏ.
Mọi người đều kinh ngạc đến nín thở, dõi mắt theo hai người đang hấp thu quả cầu ánh sáng. Từ cơ thể vương hậu và công chúa nhỏ, một làn dương đen bốc lên, khi làn sương đó tiếp xúc với nguồn sáng thì lập tức tan biến không dấu vết.
Khi toàn bộ sương đen bị xua tan, đôi mắt đang nhắm chặt của vương hậu và công chúa nhỏ dần dần hé mở.
"Hailati! Liel con ơi!"
Quốc vương kích động hét lớn.
Vừa nãy khi nghe Alec nói, ông ấy vẫn còn chút do dự, lo rằng những người này là kẻ lừa đảo. Nhưng bây giờ, khi tận mắt thấy vợ và con gái nhỏ tỉnh lại, ông ấy mừng như điên!
Thư Lê hạ pháp trượng xuống, nhiệm vụ đã hoàn thành. Cậu vừa định hỏi Elliott vì sao chỉ có phép Thanh Lọc của mình có hiệu quả thì đã thấy Elliott cầm trong tay một lọ thuốc đã mở nắp, khẽ niệm một câu thần chú ngắn. Một cơn gió mang theo mùi thuốc nhanh chóng quét qua khắp căn phòng.
Quốc vương, Thống lĩnh cận vệ Milton, quản gia Billian, công chúa nhỏ vừa tỉnh lại, Senlour, Nasha, các cận vệ, kể cả Đại Pháp Sư Alec... Tất cả đều không kịp phòng bị, lần lượt gục xuống, rơi vào trạng thái hôn mê.
Thư Lê: (=°Д°=)
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Elliott vừa dùng thuốc thần kỳ khiến toàn bộ những người trong phòng bất tỉnh sao?
Ồ, còn một người, vương hậu trên giường.
Không chỉ Thư Lê kinh ngạc, vương hậu vừa tỉnh lại, còn chưa kịp ôm hôn quốc vương, cũng sợ đến mức tròn mắt.
Mặc dù hôn mê suốt thời gian qua, nhưng ý thức của vương hậu vẫn luôn tỉnh táo. Bà ấy biết rõ hai người một lớn một nhỏ trước mặt chính là những ma pháp sư đã đến cứu mình. Ban đầu, bà ấy vô cùng biết ơn họ, thậm chí còn định đề nghị quốc vương ban thưởng thật hậu hĩnh.
Nhưng cảnh tượng đột ngột xảy ra quá sức bất ngờ, khiến vương hậu chưa kịp phản ứng.
Tại sao ân nhân cứu mạng trong nháy mắt lại biến thành... Kẻ xấu?
"Các... Các ngươi là ai? Muốn... Muốn làm gì?" Vương hậu cố gắng ngồi dậy, giơ tay chỉ vào vị ma pháp sư xa lạ với vẻ kinh hãi.
Thư Lê ngậm miệng, ôm chặt pháp trượng, vô tội nhìn vương hậu đang hoảng loạn.
Cậu cũng không biết Elliott định làm gì, nhưng nếu anh đã ra tay, ắt hẳn có lý do của mình.
Vì nên, cậu giữ im lặng, xem màn biểu diễn tiếp theo của Elliott.
"Xin chào, vị vương hậu xinh đẹp đến từ vương quốc Snow. Tôi tên Arre, đây là Amos - em trai của tôi, chúng tôi là ma pháp sư du hành khắp lục địa."
Elliott lịch sự cúi chào vương hậu.
Thư Lê bắt chước theo, động tác chuẩn mực, cung kính hành lễ với bà ấy.
Vương hậu không cảm nhận được ác ý từ họ, sự hoảng loạn dần lắng xuống. Bà ấy trấn tĩnh lại, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi... Có mục đích gì?"
Không hổ danh là vương hậu, chỉ trong chốc lát đã lấy lại bình tĩnh.
Elliott quan sát gương mặt có chút tiều tụy của bà ấy, mỉm cười nói: "Quả thực có một việc vô cùng quan trọng cần vương hậu giúp đỡ."
Biết được họ có chuyện cần nhờ mình, vương hậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà ấy kéo chăn đắp lại cho công chúa nhỏ rồi ngồi thẳng dậy trên giường, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm hai vị ma pháp sư.
"Các ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, đáng lý ra ta phải hậu tạ thật chu đáo. Đừng nói giúp một việc, giúp hai ba việc cũng không thành vấn đề. Chỉ là, ta không hiểu, tại sao ngươi lại làm mọi người ngất đi?"
Giọng nói của bà vững vàng, phong thái đoan trang, xứng danh bậc mẫu nghi thiên hạ.
Elliott đáp: "Bởi vì chuyện này, chúng ta không muốn bất kỳ ai khác biết."
Vương hậu khẽ nhíu mày: "Vậy... Xin hai vị hãy nói xem, rốt cuộc là việc gì, ta nên giúp đỡ các ngươi như thế nào."
Elliott cúi đầu nhìn Thư Lê: "Đưa bà ấy bức thư."
Thư Lê lập tức đáp: "Vâng!"
Elliott rất giỏi, làm việc gì cũng dứt khoát, anh không chút dây dưa, nhanh chóng tiến vào giai đoạn gỡ bỏ lời nguyền.
Thư Lê ấy ra từ nhẫn không gian một chiếc rương vàng tinh xảo. Dưới ánh mắt nghi hoặc của vương hậu, cậu mở rương, lấy ra một ống kim loại to cỡ ngón tay.
"Đây là thư từ ma pháp sư Claude Boolean của vương quốc Pedam."
Vương hậu nghe xong sững sờ, nhìn chằm chằm vào ống kim loại, thì thầm: "Vương quốc Pedam... Claude Boolean... Tại sao ông ta không tự mình đưa thư?"
"Bởi vì ông ấy đã gặp nạn trên biển rồi." Thư Lê nghiêm túc nói: "Cháu tình cờ nhặt được chiếc rương này, lại xui xẻo bị ông ấy nguyền rủa. Muốn gỡ bỏ lời nguyền, cháu không còn cách nào khác ngoài đích thân đến vương thành và trao thư tận tay ngài."
Cậu giơ tay phải lên, mu bàn tay hướng về phía vương hậu, để lộ hình xăm con nhện màu đen.
Vương hậu đưa tay ôm lấy hai má, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Thư Lê giấu đi thân phận yêu tinh của mình, bình tĩnh thuật lại toàn bộ sự việc, giải thích cho vương hậu nguyên nhân cậu bị nguyền rủa.
Vương quốc Pedam bị vương quốc Cecilia xâm lược suốt mười năm, quốc vương và vương hậu gắng gượng chống đỡ nhưng không tìm được đường thoát. Họ cố gắng gửi tin cầu cứu khắp nơi nhưng vô ích, các quốc gia lân cận cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Bất đắc dĩ, vương hậu Pedam phái Đại Pháp Sư Claude Boolean đột phá vòng vây, lên đường đến cầu cứu Đế quốc Dalia xa xôi.
Đáng tiếc, hành trình đưa thư của Claude Boolean vô cùng gian nan. Ông đi qua nhiều vùng đất, đổi hướng nhiều lần, cuối cùng lại gặp tai nạn trên biển khi đang di chuyển bằng tàu.
Lúc lâm chung, trong cơn tuyệt vọng, ông đặt lá thư cầu cứu vào một chiếc rương, hy vọng ai đó nhặt được và thay mình đưa thư đến nơi cần đến.
"...Mặc dù cháu rất thông cảm với hoàn cảnh của Claude Boolean, nhưng việc ông ấy đặt lời nguyền ép buộc người nhặt rương phải đưa thư thay mình quả thật khiến người ta không vui chút nào."
Kể xong, Thư Lê đưa ống kim loại chứa bức thư cho vương hậu.
Vương hậu nghe hết câu chuyện, nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào. Bà ấy run rẩy nhận lấy ống thư, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi... Ta... Ta không biết..." Bà ấy siết chặt ống kim loại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhìn vương hậu đau lòng như vậy, Thư Lê gãi gãi sau đầu, lúng túng kéo vạt áo choàng của Elliott cầu cứu.
Elliott ra hiệu cho cậu đợi một chút rồi cất giọng hỏi: "Vương hậu chưa từng nhận được tin tức nào về việc vương quốc Pedam bị xâm lược sao?"
Toàn thân vương hậu chấn động, bà ấy ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, giọng nghẹn lại: "Ngươi... Ý của ngươi là gì?"
Elliott nói: "Mười năm... Quãng thời gian đủ để một người từ phương Đông xa xôi vượt qua cả lục địa Austin, đi bộ đến tận đế quốc Dalia ở phương Tây. Dù vương quốc Pedam không thể truyền tin ra ngoài, nhưng những lữ khách đi ngang qua đều biết nó đang bị Cecilia tấn công. Là vương hậu của một quốc gia, lẽ ra ngài phải nhạy bén nhất với tình hình chiến sự. Vì vậy..."
Dứt lời, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào vương hậu.
"Hẳn là ngài đã sớm biết vương quốc của em gái mình đang chìm trong chiến tranh."
Thư Lê tặc lưỡi.
Câu hỏi này thật quá thẳng thắn!
Đối diện với một người phụ nữ yếu đuối, Elliott chẳng nhưng không hề thương hoa tiếc ngọc mà còn nhắm thẳng vào điểm yếu để chỉ ra sự thật.
Dù vậy, Thư Lê không thể không đồng ý với anh.
Nếu vương hậu Đế quốc Dalia thực sự có tình chị em sâu đậm với vương hậu vương quốc Pedam, thì dù bằng cách nào đi nữa, bà ấy cũng không thể không hay biết việc đất nước của em gái mình bị xâm lược.
Thế nhưng suốt mười năm qua, bà ấy lại không có bất kỳ động thái nào.
Mãi đến khi nghe cậu kể về chuyện của Đại Pháp Sư Claude Boolean, bà ấy mới rơi nước mắt đau đớn.
Thư Lê quay đầu nhìn Senlour và Nasha đang hôn mê trên mặt đất.
Một người là Đại Kiếm Sĩ của Pedam, một người là công chúa Pedam, cả hai bất chấp bao nguy hiểm, vượt qua muôn dặm đường, thậm chí có thể bị truy sát bất cứ lúc nào, để đến tận vương thành Diala cầu cứu.
Nhìn phản ứng của vương hậu, cậu cảm thấy họ sẽ phải thất vọng.
"Ngươi nói không sai... Ta đã sớm nhận được tin tức Pedam bị Cecilia tấn công." Vương hậu lau nước mắt, đôi mày thanh tú nhíu chặt, giọng đầy áy náy: "Nhưng ta bất lực."
"Tại sao?" Thư Lê khó hiểu: "Ngài là vương hậu cơ mà?"
"Chính vì ta là vương hậu nên ta không thể làm gì được." Vương hậu thoáng nhìn quốc vương đang nằm gục bên cạnh giường, thở dài: "Ta phải suy nghĩ vì đất nước của mình. Đế quốc Daria trên danh nghĩa là một trong bốn đế quốc lớn, bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thực chất quyền lực bị phân tán, các thế lực vừa hợp tác vừa kiềm chế lẫn nhau. Quyền lực của quốc vương bị hạn chế, còn ta, tuy là vương hậu, nhưng bản thân lại chẳng có tiếng nói trong chính sự. Đề xuất đưa quân cứu viện Pedam đã bị quốc hội bác bỏ hoàn toàn."
Nhìn gương mặt ngây thơ của thiếu niên trước mặt, vương hậu cười chua chát: "Danh xưng vương hậu, cũng chỉ là một cái danh hiệu mỹ miều mà thôi."
Nghe xong, Thư Lê không khỏi thở dài.
Khi vấn đề liên quan đến lợi ích quốc gia, mọi thứ đều trở nên phức tạp.
Nếu quốc vương không có thực quyền tuyệt đối thì dù muốn làm gì cũng bị trói buộc, gặp vô số trở ngại.
Hy vọng cuối cùng của vương quốc Pedam... Có lẽ cũng sẽ tan biến.
Thư Lê thương cảm nhìn Senlour và Nasha, xót xa cho nỗ lực của họ.
Elliott xoa đầu tiểu yêu tinh đang ủ rũ, thản nhiên nói với vương hậu: "Chuyện giữa các quốc gia, chúng tôi không có quyền can thiệp. Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để giao thư và hóa giải lời nguyền."
Thư Lê ngẩng đầu.
Đúng vậy, mục đích chuyến đi này của bọn họ chỉ là hóa giải lời nguyền. Còn việc vương hậu có giúp Pedam hay không, không nằm trong phạm vi trách nhiệm của họ.
Bọn họ là tinh linh và yêu tinh, không có quyền can thiệp vào cuộc chiến của loài người.
Từ xưa đến nay, hưng suy của các quốc gia, thay đổi của các triều đại, đều là quy luật lịch sử.
Pedam có thể thoát khỏi tình cảnh này hay không, chỉ có thể dựa vào vận mệnh của chính họ.
"Cảm ơn các ngươi." Vương hậu dịu dàng nói: "Ta thay mặt Claude xin lỗi các ngươi."
Bà ấy vặn nắp ống kim loại, sờ vào bên trong nhưng lại không thấy bất kỳ tờ giấy nào.
"Đây..."
Vương hậu nghi hoặc nhìn Thư Lê. Thư Lê vội xua tay giải thích: "Cháu chưa từng mở nó ra!"
Cậu cũng đâu biết bên trong ống lại trống rỗng chứ?
Oan ức quá đi mất!
Đột nhiên, mu bàn tay phải của cậu phát sáng, dấu ấn màu đen hình nhện tự động tách ra, lơ lửng trong không trung, rồi hóa thành một làn khói xanh.
Làn khói đó dần ngưng tụ lại, hiện ra một bóng dáng mơ hồ, chính là Claude Boolean.
'Kính thưa vương hậu Hailati tôn quý, tôi là Claude Boolean. Thật có lỗi khi phải diện kiến người dưới hình dạng linh hồn.'
---
Báo cáo tình hình, cho những ai thắc mắc thì đến hôm nay tác giả đã chạy đến chương 536 rồi, nội dung thì là góc nhìn của công từ khi sinh ra đến khi làm thế nào yêu thụ (hiện tại cứ vậy đã chứ chưa hết). Ôi, con lười này ngất mất...