Lâu đài Thủy Tinh náo nhiệt vô cùng. Điện đường nguy nga tráng lệ, bàn tiệc trải dài, hương thơm thức ăn lan tỏa trong không khí. Các tinh linh và yêu tinh ăn mặc lộng lẫy tụ họp lại, khắp nơi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, tiếng đàn, tiếng sáo dọc, tiếng sáo ngang, tiếng trống chuông... Hòa quyện thành một khúc nhạc du dương, mang đến sự tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp.
Các tiểu yêu tinh lao vào bàn tiệc, ăn uống vui vẻ, quên cả trời đất.
Saiya chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc các bé con yêu tinh. Cô dẫn Misina và tám bé con khác đến một bàn tiệc nhỏ đã bày sẵn những loại quả nhỏ phù hợp với các bé.
Gallot xuất hiện với nụ cười híp mắt, nói là đến giúp đỡ, nhưng thực chất là muốn ***** các bé con.
Thư Lê ôm một quả nhỏ trong lòng, lặng lẽ bay về phía bức tượng ở cột đá góc tường.
Đột nhiên, áo choàng của cậu bị ai đó nắm lấy.
"Hả?" Thư Lê ôm chặt trái cây trong lòng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tinh linh tóc đen đang túm lấy mình.
"Nhóc Sperion, em định đi đâu thế?" Elliott mỉm cười, nắm chặt tiểu yêu tinh tóc vàng.
"Không đi đâu cả!" Thư Lê tỏ vẻ vô tội, kiên quyết không thừa nhận rằng mình định lẻn vào góc, né tránh buổi diễn thuyết long trọng này.
Bởi vì theo kinh nghiệm trước đây, cậu nhất định sẽ không ngừng quanh quẩn ở bờ vực mất mặt.
Ví dụ như leo núi mệt lả được Elliott cõng đi.
Ví dụ như suýt bị bánh mì đen cứng làm gãy răng.
Nếu cậu một mình tổ chức diễn thuyết trong Rừng Rậm Yêu Tinh, thì có thể bỏ qua những tình huống mất mặt nhỏ nhặt này. Nhưng đến Vương Quốc Tinh Linh thì lại là chuyện khác.
Elliott sẽ kể chuyện với cậu, nhưng với bản tính xấu xa của mình, anh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc cậu.
Về lý thuyết, Thư Lê thân là Ma Pháp Sư cao cấp, khi đến Vương Quốc Tinh Linh hoàn toàn có thể biến lớn. Nhưng từ khi bước vào Lâu đài Thủy Tinh, cậu vẫn duy trì hình thể tiểu yêu tinh chỉ để dễ bề ẩn náu.
Tuy nhiên, kế hoạch hoàn hảo của cậu đã bị Elliott phá hỏng.
Nhìn gương mặt tuấn tú với nụ cười gian xảo trước mắt, Thư Lê không khỏi nghi ngờ rằng ngay từ đầu, anh đã nhắm đến cậu.
Rõ ràng là cố tình chờ sẵn để bắt cậu đây mà!
"Thật sao?" Elliott xách cổ áo choàng của tiểu yêu tinh, kéo đi về phía bàn ăn: "Nếu không có chỗ nào để đi, vậy ngồi cùng bàn với anh nhé?"
Thư Lê đảo mắt, hỏi: "Không phải Vương bảo anh đi làm việc ở nông trại sao?"
Elliott dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu nhỏ của cậu, nhướng mày nói: "Buổi diễn thuyết hôm nay quan trọng như vậy, sao anh có thể vắng mặt được?"
Thư Lê chớp chớp mắt, đề nghị: "Thật ra thì, một mình em cũng làm được. Dù sao cũng chỉ có bấy nhiêu chuyện, cứ kể từ đầu đến cuối là xong thôi."
Elliott nhấc cậu lên ngang tầm mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia, nghiêm túc nói: "Anh sợ em nói nhiều quá rồi líu cả lưỡi."
Thư Lê: ...
Tức chết đi được!
Thật muốn ném thẳng quả nhỏ trong lòng vào mặt anh mà!
Elliott trông chẳng khác nào một con cáo gian xảo đạt được mưu đồ, xách theo tiểu yêu tinh đang ủ rũ trở về chỗ ngồi.
Chỗ của anh gần ngay vương tọa. Để phòng tiểu yêu tinh bỏ trốn, anh còn cố ý đặt cậu ngồi lên bàn tiệc của Tinh Linh Vương.
Thư Lê không dám lén lút tẩu thoát ngay dưới mắt của Tinh Linh Vương nên đành cam chịu số phận, ngồi thu lu trong một chiếc đĩa nhỏ, ôm lấy trái cây mà cắn một miếng thật mạnh.
Tinh Linh Vương nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Thư Lê vừa nhai trái cây vừa lúng búng trả lời: "Không có gì ạ."
Dù sao cậu cũng là học trò ưu tú của Tinh Linh Vương, sao có thể để lộ bộ dạng muốn đào tẩu của mình được?
Liếc sang Elliott đang nhàn nhã thưởng thức rượu trái cây, Thư Lê lại tức tối cắn thêm một miếng thật mạnh.
Thôi vậy. Dù sao cũng chẳng phải lần *****ên cậu mất mặt trước đám đông, tốt nhất nên tập quen dần.
Thư Lê mở bụng, ăn một bữa no nê.
Tinh Linh Vương lo cậu bị nghẹn, liền rót cho cậu một bát mật hoa nhỏ. Thư Lê cúi đầu cảm tạ, hai tay nâng bát, "ực ực" một hơi uống cạn.
Uống xong, cậu còn không nhịn được mà ợ một tiếng, no nê thoải mái.
Rất nhanh, buổi diễn thuyết bắt đầu.
Thư Lê và Elliott thay phiên giảng giải, bổ sung cho nhau, đôi khi còn tranh luận kịch liệt, vạch trần khuyết điểm của đối phương, khiến cho trong điện đường thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ.
Không ngoài dự đoán, chuyện Thư Lê suýt bị bánh mì đen làm gãy răng đã khiến mọi người cười đến không ngừng được.
Buổi tọa đàm kéo dài từ trưa đến tối, mang đến niềm vui bất tận cho nhóm tinh linh và yêu tinh. Trong khi đó, các tiểu yêu tinh thì học theo Kumandi, một tay cầm sổ, một tay cầm bút lông, nhanh chóng ghi chép.
Đây đều là những kinh nghiệm quý báu, cung cấp thông tin hữu ích cho bọn họ khi đến thế giới loài người sau này.
Đi nhờ xe ngựa của đoàn ca múa, khi cần thiết thì giả trang thành nhạc công, đến Hiệp hội Ma pháp kiểm tra huy hiệu ma pháp, không bị giới hạn quốc tịch, thuận tiện đi lại trên đại lục.
Thế giới loài người chưa bao giờ thực sự yên bình. Chiến tranh xảy ra khắp nơi, rất nhiều hoàng tử, công chúa cũng phải sống cảnh lưu vong.
Giai cấp trong thế giới loài người được phân biệt rõ ràng. Quý tộc và giới giàu có thường coi thường dân thường, nghênh ngang tự đắc. Nếu không động đến mình thì có thể bỏ qua, nhưng một khi đã động đến mình thì nhất định phải ra tay, tuyệt đối không khoan nhượng.
Khiêm tốn có cái lợi của khiêm tốn, cao ngạo cũng có cái lợi của cao ngạo.
Tóm lại, trong tương lai khi du hành đại lục, quan trọng nhất vẫn là tùy cơ ứng biến.
Sau bữa tối, chũng yêu tinh kéo đến đình viện của các bé con tinh linh để xem quả non mới lớn trên Cây Mẹ.
"Oa, quả đẹp quá!"
"Tròn tròn, giống như một quả bóng."
"Có hơi giống quả Romy nhỉ!"
"Ngốc, quả Romy là để ăn, quả tinh linh có bé con nhỏ bên trong, không ăn được."
"Các cậu đừng làm quả nhỏ sợ."
Các tiểu yêu tinh tròn mắt thích thú, vây quanh quả mà không ngừng bàn tán.
"Quả nhỏ như vậy, có thể thai nghén ra tinh linh lớn như vậy, cao như vậy sao?"
"Quả sẽ lớn lên, nghe nói thai nghén một tinh linh cần một trăm năm."
"Một trăm năm? Lâu quá!"
"Thảo nào số lượng tinh linh ít hơn yêu tinh chúng ta."
Trưởng lão Federo đứng bên cạnh Tinh Linh Vương, hàm ý hỏi: "Vương, quả này là từ... Mà ra sao?"
Là một trưởng lão yêu tinh, Federo luôn duy trì trao đổi thông tin với Tinh Linh Vương. Việc Sperion và Cây Mẹ cùng nhau lẻn vào lãnh địa của tinh linh hắc ám để trộm quả, hắn vẫn luôn biết rõ.
Ban đầu, việc để một bé con mạo hiểm tiến vào vùng đất nguy hiểm như vậy, hắn đã kịch liệt phản đối.
Nhưng Sperion là đứa trẻ được Cây Mẹ đích thân chọn lựa, ngay cả khế ước cũng đã được định sẵn, mọi chuyện chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Mười năm trôi qua, Sperion đã tạo ra kỳ tích.
Cây Mẹ không chỉ phục hồi sinh lực mà còn có một quả mới.
Tương lai của tộc tinh linh, cuối cùng đã le lói hy vọng.
"Ừ." Tinh Linh Vương đáp lời Trưởng lão Federo, ánh mắt dịu dàng dõi theo Thư Lê đang bay qua bay lại.
"Thần Ánh Sáng trên cao." Federo chắp tay, thành kính cầu nguyện.
Sau khi xem xong quả của tinh linh, các tinh linh và yêu tinh lần lượt rời đi. Có người về phòng nghỉ ngơi, có kẻ thì kéo nhau đến điện đường tiếp tục ca hát nhảy múa.
Là chủng tộc trường sinh, bọn họ khi cố gắng thì cực kỳ nghiêm túc, mà khi nhàn hạ thì cũng hết sức hưởng thụ.
Thư Lê ôm một chồng vở, gõ cửa phòng của học sinh giỏi Yên Tĩnh.
"Kumandi, em đến rồi."
Buổi sáng đã hẹn nhau trong xe bay rồi, buổi tối tiếp tục tìm anh học thêm.
Bây giờ, Kumandi đã có dáng người cao ráo, mái tóc đen dài suôn mượt đến tận eo, đôi mắt tím sâu thẳm, đường nét khuôn mặt sắc sảo rõ ràng, hoàn toàn trưởng thành thành một thanh niên tuấn mỹ.
Tuy nhiên, với yêu tinh, hai mươi tuổi vẫn chỉ là tuổi vị thành niên.
Kumandi mời Thư Lê vào nhà. Anh bay đến chiếc bàn dài, điều chỉnh độ sáng của viên đá ma thuật, khiến căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
"Muốn học cái nào trước?" Anh hỏi.
"Tiếng Người Có Cánh." Thư Lê mở một trong những cuốn sổ tay: "Người Có Cánh nói tiếng chim à? Phát âm kỳ lạ thật, nghe như hát vậy."
Người Có Cánh, đúng như tên gọi, là một tộc người có đôi cánh mọc sau lưng.
Nhưng họ khác biệt với con người, sở hữu thiên phú ma pháp hệ ánh sáng cực cao, tuổi thọ trung bình năm trăm năm. Khi đột phá giới hạn cấp bậc, thậm chí có thể đạt được sự trường sinh.
Sau khi tìm hiểu về tộc Người Có Cánh, Thư Lê rút ra một kết luận.
Người Có Cánh chính là thiên sứ đó!
Đôi cánh trắng muốt sau lưng, cấp bậc càng cao, cánh càng nhiều. Cấp cao nhất có thể mọc ra ba đôi cánh, tức là thiên sứ sáu cánh đó.
Họ sống tại dãy núi lớn phía Đông, sống một cuộc đời thanh tịnh, không tranh giành với thế tục, thỉnh thoảng mới xuống núi đến các quốc gia phương Đông để trao đổi tài nguyên.
Thư Lê cảm thấy rất tò mò về tộc Người Có Cánh. Cậu nghĩ rằng, sau khi trưởng thành và đi du ngoạn đại lục, cậu sẽ đến tận dãy núi lớn phía Đông để xem thử Người Có Cánh có thực sự thuần khiết không tì vết như trong sách mô tả không.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tộc Người Có Cánh cũng là mục tiêu săn lùng của các đội mạo hiểm.
Một số quý tộc quyền cao chức trọng thậm chí sẵn sàng bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê các đội mạo hiểm đến dãy núi lớn phía Đông bắt Người Có Cánh chỉ để thỏa mãn những ***** biến thái của họ.
Kumandi lấy ra cuốn sổ tay cũ của mình: "Họ quả thực dùng ca hát thay cho nói chuyện."
Thư Lê ngạc nhiên: "Thật sự là ca hát sao?"
Kumandi gật đầu: "Chỉ cần nắm được quy luật, sẽ dễ học thôi. Ngôn ngữ của tộc Người Có Cánh đơn giản hơn tiếng Tinh Linh nhiều."
Đơn giản... Hơn nhiều?
Thư Lê khó khăn nuốt nước miếng.
Đối với cậu mà nói, chỉ cần là ngoại ngữ thì đều khó học!
Nhớ lại trước đây, cậu sống chết học tiếng Anh mà mãi chẳng giỏi được. Vậy mà bây giờ, cậu đã là một tiểu yêu tinh thành thạo bảy tám thứ tiếng rồi đấy!
Thư Lê lệ nóng doanh tròng.
Trong hai tiếng tiếp theo, cậu vùi đầu khổ học, chăm chú ghi chép, cùng với học sinh giỏi Yên Tĩnh luyện phát âm.
Đêm đã khuya, cậu thu dọn hết tất cả các cuốn sổ, rời khỏi phòng của Học sinh giỏi Yên Tĩnh.
Kể từ khi cậu đến Vương Quốc Tinh Linh học tập, cậu đã có phòng riêng, không cần phải dùng chung phòng với các tiểu yêu tinh khác.
Đóng cửa lại, cậu bay đến bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát bên ngoài qua lớp kính. Chờ đến khi tất cả đèn trong sân đều tắt hẳn, cậu mới lén lút đẩy cửa sổ, nhẹ nhàng chui ra ngoài, bay đến đậu trên Cây Mẹ.
Trước tiên, cậu âu yếm cọ cọ vào quả nhỏ, sau đó khẽ gọi Cây Mẹ.
"Onomisis, con đến rồi đây..."