Vừa nghe thấy tiếng hót của chim Sekern, tinh linh canh cổng thành Tinh Linh lập tức nhận ra bạn nhỏ yêu tinh Sperion đã đến.
Còn bảy ngày nữa mới đến đầu tháng sau, sao hôm nay nhóc con này lại đến sớm thế nhỉ?
Doré lao từ trên cao xuống, hai móng vuốt vươn ra, vững vàng đáp xuống bãi cỏ trước cổng thành. Nó cất tiếng kêu, đánh thức mấy tiểu yêu tinh đang ngủ mơ màng trên lưng mình dậy, thông báo đã đến nơi.
Lưng chim Sekern vô cùng êm ái, lông chim mềm mại ấm áp. Bốn tiểu yêu tinh dậy sớm đều đang ngủ đến chảy cả nước miếng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của Doré.
Tinh linh canh cổng lấy làm lạ, bước lại gần quan sát, khi cúi đầu xuống, nhìn thấy mấy tiểu yêu tinh đang say giấc nồng trên lưng chim, không khỏi bật cười.
Chuyện này là sao vậy?
Sperion không chỉ không đến một mình, mà còn dẫn theo ba người bạn nhỏ, hơn nữa, đã đến thành Tinh Linh rồi, mà cả đám vẫn cuộn tròn ngủ say trên lưng chim.
Tinh linh canh cổng nhìn thấy ánh mắt bất lực của chim Sekern.
"Khụ, Sperion, dậy đi." Tinh linh canh cổng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào yêu tinh thiếu niên tóc vàng.
Trán Thư Lê bị chạm vào, cậu đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt người khổng lồ ở ngay trước mắt, cậu không khỏi giật mình hoảng hốt.
"A?"
Tinh linh canh cổng đứng thẳng người, khoanh tay, cười híp mắt hỏi: "Ngủ ngon không?"
Sau khi thấy rõ hình dáng của lính canh tinh linh, cuối cùng Thư Lê cũng tỉnh táo lại: "Vâng... Chào... Chào buổi sáng Gallot."
Đúng vậy, hôm nay đến lượt Gallot làm lính canh ở cổng thành.
"Chào buổi sáng, mặt trời đã chiếu đến mông rồi kìa." Gallot tóc bạc, mắt vàng, chỉ lên bầu trời.
Thư Lê vội vàng đẩy mấy người bạn nhỏ đang say giấc: "Angel, Dicio, Budno, các cậu mau dậy đi, chúng ta đã đến thành Tinh Linh rồi!"
Angel và Dicio lần lượt thức giấc, vừa ngáp vừa duỗi người. Giấc ngủ bù vừa rồi quả thật rất thoải mái!
Thấy Budno lật người tiếp tục ngủ, Thư Lê không thể không dùng đến chiêu cuối cùng: "Budno, quả của cậu bị cướp rồi!"
"Cái gì? Quả? Ai cướp quả của tớ!" Budno lật người ngồi dậy, trợn to mắt nhìn đông ngó tây.
Thư Lê khẽ búng trán hắn ta: "Không ai cướp quả của cậu cả, đến thành Tinh Linh rồi, chúng ta xuống thôi."
Budno ôm trán, ngơ ngác theo cậu bay xuống lưng Doré.
Sau khi các tiểu yêu tinh đều đã xuống hết, Doré vỗ cánh, nhanh chóng bay đi.
Thấy Budno đang bay loạng choạng, Gallot liền vươn tay xách áo choàng nhỏ của hắn ta, đặt lên vai mình. Budno đang buồn ngủ, liền nằm sấp lên vai Gallot, nhắm mắt lại.
"Sao hôm nay các em lại đến đây?" Gallot hỏi yêu tinh thiếu niên tóc vàng vẫn còn đang dụi mắt.
Thư Lê xoa đôi mắt mỏi nhừ, vỗ nhẹ gò má, để bản thân tỉnh táo hơn: "Chúng em tìm Pháp Thánh Danlof."
"Ồ? Tìm Danlof?" Gallot ngạc nhiên. Việc Pháp Thánh đến Vương Quốc Tinh Linh nhanh vậy đã truyền đến Rừng Rậm Yêu Tinh rồi ư?
Tuy nhiên, nếu người ngoài muốn đến Vương Quốc Tinh Linh, phải đi qua bầu trời Rừng Rậm Yêu Tinh. Chỉ cần đi qua bầu trời Rừng Rậm Yêu Tinh, trưởng lão Federo sẽ biết ngay.
"Đúng vậy." Angel vừa bay vừa giải thích: "Chúng em có việc cần Danlof giúp đỡ."
Dicio đáp xuống vai bên kia của Gallot: "Danlof dậy chưa?"
Gallot ngẩng đầu nhìn vầng thái dương dịu dàng buổi sáng, cười nói: "Nếu Pháp Thánh không ngủ nướng, giờ này chắc đã dậy rồi."
"Ồ ồ..." Thư Lê cảm thấy câu nói này có vẻ đang ám chỉ mình, đặc biệt là Budno còn đang nằm ngủ gà ngủ gật trên vai Gallot.
Sau khi đi vào cổng thành thành Tinh Linh, Thư Lê khẽ chạm vào cánh tay của Angel. Angel và cậu tâm linh tương thông, hai người một trái một phải nắm lấy cổ tay của Budno, mang hắn ta bay khỏi vai của Gallot.
"Cảm ơn Gallot, chúng em tự đến lâu đài Thủy Tinh đây!" Thư Lê vừa bay vừa quay đầu lại vẫy tay với tinh linh tóc bạc mắt vàng.
Dicio vỗ cánh, nhanh chóng đuổi theo.
Gallot nhìn bóng lưng vội vã của các tiểu yêu tinh, lắc đầu bật cười.
Budno bị Thư Lê và Angel kéo bay một đoạn đường, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"Ưm... Để tớ tự bay đi!"
Thư Lê và Angel đồng thời buông tay. Tốc độ quá nhanh, Budno chưa kịp chuẩn bị, liền rơi xuống nửa mét, vội vàng vỗ cánh bay lên.
Trên đường đi, các tinh Linh nhìn thấy các tiểu yêu tinh đều nhiệt tình chào hỏi.
"Chào buổi sáng nhé, các nhóc đáng yêu."
"Chào buổi sáng ạ."
Các tiểu yêu tinh lễ phép đáp lại, rồi lần lượt đi vào lâu đài Thủy Tinh. Họ giảm tốc độ bay, đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Danlof.
Thư Lê mắt tinh, nhanh chóng nhận ra Saiya đang tiến lại gần, cậu lập tức bước lên chào hỏi: "Saiya, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Saiya ngạc nhiên dừng lại, quan sát bốn tiểu yêu tinh từ trên xuống dưới: "Sao các em lại đến đây?"
Thư Lê khẽ quạt đôi cánh mỏng như lụa sau lưng, lơ lửng trước mặt Saiya: "Em nghe Cite nói, hiện Pháp Thánh nhân loại Danlof đang ở Vương Quốc Tinh Linh."
Angel chớp đôi mắt màu hổ phách hỏi: "Saiya, Danlof đang ở sân nào?"
Saiya nghi ngờ nhìn bọn họ: "Các em tìm Danlof có việc gì à?"
Budno nhanh chóng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, chúng ta có việc rất quan trọng cần gặp anh ấy."
Tính cách Dicio vốn nóng nảy, hắn xoay vòng quanh Saiya: "Saiya, mau nói cho chúng em biết Danlof đang ở đâu đi?"
Mặc dù không biết các tiểu yêu tinh tìm Danlof để làm gì, nhưng Saiya vẫn chỉ đường cho họ.
"Cảm ơn Saiya!"
Các tiểu yêu tinh vui vẻ bước tới gần, mỗi người hôn một cái lên má cô.
"Chụt chụt chụt chụt."
Đồng loạt nhận được bốn nụ hôn từ các tiểu yêu tinh, Saiya vui mừng khôn xiết.
"Ôi chao, các tiểu yêu tinh đáng yêu quá đi mất!"
Cô ôm mặt, cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng.
Hôm nay Danlof thức dậy từ rất sớm.
Hắn đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc yên ổn như vậy.
Kể từ khi trở thành người đứng đầu Tháp Ma Pháp ở Trung Đình, mỗi ngày của hắn đều chìm trong vô số công việc làm mãi không hết, liên tục ba bốn ngày không ngủ là chuyện thường xuyên xảy ra.
Với những người có cấp bậc ma pháp đạt đến Pháp Thánh, ngủ hay không ngủ cũng không quan trọng. Chỉ cần một tiếng tĩnh tâm thiền định, là đủ để bọn họ khôi phục tinh lực.
Hôm qua, sau khi nói rõ ý định với Tinh Linh Vương và trao đổi hơn một tiếng đồng hồ với Elliott, hắn đã thu hoạch được rất nhiều điều bổ ích.
Bữa tối hôm qua, hắn được thưởng thức các món ăn chỉ có ở Vương Quốc Tinh Linh, từ trái cây tươi, bánh lúa mì, bánh mì, trứng luộc, sữa nai, rau quả... Mặc dù không có thịt, nhưng hương vị của chúng lại ngon đến không tưởng.
Đã ngàn năm trôi qua, hắn chưa từng ăn lại thức ăn của Tinh Linh.
Những món ăn của tinh linh chứa đựng linh khí tự nhiên, ăn vào không chỉ khiến tinh thần phấn chấn, mà tâm trạng cũng vui vẻ đến lạ kỳ.
Bữa sáng hôm nay của hắn cũng không kém phần thịnh soạn, sau khi ăn thêm vài quả trái cây, hắn cảm thấy hơi no, liền ra ngoài sân đi dạo.
Bước vào sân trồng đầy cây cối, ngửi hương hoa thơm ngát lòng người, hắn thả lỏng cơ thể, cảm nhận sức sống tràn trề của thiên nhiên, đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu.
Chẳng trách tại sao người bên ngoài lại gọi Vương Quốc Tinh Linh là tiên cảnh.
Mọi thứ ở đây đều đẹp đẽ như vậy.
Không có bóng tối, không có đấu đá tranh giành, không có nghèo đói hay đau khổ, chỉ cần tận hưởng sự ban tặng của thiên nhiên là đủ.
Một chủng tộc được thần Ánh Sáng ưu ái, sở hữu dung mạo tuyệt đẹp, thiên phú xuất sắc và sinh mệnh vĩnh hằng, lẽ ra phải sống cuộc sống vô ưu vô lo mới phải, nhưng họ lại gánh trên vai sứ mệnh lớn lao.
Khi bóng tối quay trở lại, những đứa con của ánh sáng phải dốc toàn lực chống lại, chiến đấu ở tiền tuyến.
Danlof bước vào đình viện tao nhã hoa mỹ, tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Hắn khẽ nhắm mắt, tận hưởng làn gió buổi sáng dịu dàng và ánh nắng ban mai ấm áp.
Nếu quãng đời còn lại được trải qua ở đây, cái chết đối với hắn cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Thư Lê và những người bạn nhỏ của cậu đi theo hướng mà Saiya chỉ, cuối cùng cũng tìm thấy sân trong nơi Danlof đang ở, khi thấy trong đình có một nhân loại đang ngồi quay lưng về phía mình, ánh mắt cả đám đều sáng rực.
Đúng là Danlof!
Bốn tiểu yêu tinh hưng phấn vỗ tay nhau, sau đó vỗ cánh, bay về phía đình.
Khi sắp đến gần, họ nhận ra đối phương đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cảm thấy đột ngột làm phiền như vậy có hơi bất lịch sự, họ liền đậu xuống một cành cây gần đình, cách hắn một khoảng ngắn, tò mò quan sát.
"Anh ấy chính là Pháp Thánh nhân loại Danlof!"
"Suỵt. Nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức anh ấy."
"Anh ấy trông rất trẻ!"
"Đúng vậy, tớ cứ tưởng Pháp Thánh nhân loại sống ba nghìn năm là một ông già râu tóc bạc phơ chứ."
"Pháp Thánh có ma lực cường đại, có thể trẻ mãi không già."
"Elsa nói rằng khi còn nhỏ, Danlof bị ba mẹ bỏ rơi, ném vào Rừng Rậm Yêu Tinh."
"Tại sao lại bị bỏ rơi?"
"Cuộc sống dân thường khốn khổ, con cái đông đúc không nuôi nổi, chỉ đành bỏ rơi đứa nhỏ nhất."
"Thật đáng thương..."
"Cũng may lúc đó anh ấy gặp được Vương đang tuần tra trong rừng."
"Nhưng tại sao Vương lại nhận nuôi anh ấy?"
"Ừm... Không ai biết tại sao... Chuyện này phải hỏi Vương."
"Tớ biết, chắc chắn là do anh ấy có thiên phú cao! Cậu xem, bây giờ, anh ấy chính là Pháp Thánh mạnh nhất của loài người."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Trên cành cây, một hàng tiểu yêu tinh ngồi xổm, nghiêm túc gật đầu.
Thực ra Danlof không hề ngủ, ý thức của hắn rất tỉnh táo, cảm nhận rõ từng ngọn cỏ và cành cây trong sân.
Vì vậy, khi bốn tiểu yêu tinh tiến vào phạm vi cảm nhận, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế giả vờ ngủ.
Hắn muốn biết mục đích bọn họ tiếp cận mình.
Sau đó...
Hắn nghe thấy cuộc đối thoại của bốn nhóc con.
Danlof: ...
Trong chốc lát, hắn không biết mình có nên mở mắt ra hay không.
"Anh ấy đang ngủ nướng à?" Budno chống cằm hỏi.
"Rõ ràng là vậy." Dicio đổi tư thế từ ngồi xổm thành ngồi bệt, chán nản đung đưa hai chân: "Chúng ta phải chờ anh ấy ngủ dậy à?"
Angel nhíu mày: "Làm phiền người khác ngủ là hành vi bất lịch sự."
Ngoài đợi ra, bọn họ còn có thể làm gì khác nữa?
Thư Lê duỗi cổ quan sát một lát, cảm thấy trong thời gian ngắn, vị "lão nhân" hơn ba nghìn tuổi này sẽ không thức dậy, thế là cậu bèn lấy một quyển sách liên quan đến dược tễ ra.
"Chúng ta tranh thủ chuẩn bị bài học của ngày mai đi!"
Ba tiểu yêu tinh khác thở dài, đành phải lấy sách giáo khoa ra, học bài với Thư Lê.
Danlof dùng năng lực cảm nhận, khi "nhìn thấy" bốn nhóc con đang xếp hàng ngồi trên cành cây, mỗi đứa ôm một quyển sách, hắn suýt chút nữa không nhịn được mà mở mắt ra.
Khoan đã, đây có phải là tiểu yêu tinh mà hắn biết không?
Luôn mang theo sách giáo khoa bên người, ngay cả khi đang chờ đợi cũng không quên học hành, chăm chú đến mức dường như quên mất mục đích ban đầu.
Danlof cảm thấy khó tin.
Theo những gì Danlof biết được, yêu tinh có thiên phú cực cao, ngộ tính mạnh, thích vui chơi, chứ không hề chăm chỉ đọc sách mọi lúc mọi nơi, không nỡ lãng phí chút thời gian nào giống như bốn tiểu yêu tinh này.
Có phải hắn đã quá lâu chưa về Vương Quốc Tinh Linh, nên không biết tiểu yêu tinh đã thay đổi bản tính, không con thích chơi đùa nữa đúng không?
Khi Thư Lê tập trung vào việc học, cậu hoàn toàn quên mất bản thân mình.
Cậu lật từng trang sách giáo khoa ra, đọc thuộc lòng công thức phối hợp thảo dược, không hề nhận ra mình đã đọc liền tù tì đến tận mười trang.
Ba người bạn nhỏ thấy anh lớn không hề vội vàng, cũng dần tĩnh tâm lại, chăm chú đọc sách.
Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng học hành qua loa.
Bốn tiểu yêu tinh yên tĩnh học bài trên cành cây. Danlof bị ép phải kéo dài thời gian ngủ gà ngủ gật, gò má bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu đến nóng ran.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Danlof cũng không chịu nổi nữa.
Mặc dù hắn là Pháp Thánh, nhưng phơi mình dưới ánh mặt trời trong thời gian dài, hắn cũng sẽ bị cháy da.
Không thể nhịn được nữa, hắn mở mắt đứng dậy.
*****ên, hắn tự cho mình một ma pháp mát mẻ, xua tan hơi nóng trên cơ thể, xoa dịu làn da bị cháy nắng đến nóng ran.
Sau đó, hắn chỉnh lại chiếc áo choàng bạch ma pháp đã hơi nhăn vì ngồi lâu, nhẹ nhàng bước về phía cây cối gần đình, ngẩng đầu nhìn bốn tiểu yêu tinh đang đắm chìm trong sách vở.
Không có gì bất ngờ, những tiểu yêu tinh đều cực kỳ tinh xảo, sau lưng mỗi tiểu yêu tinh là một đôi cánh xinh đẹp phát quang huỳnh quang, đáng yêu đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy yêu thương. Khó trách hàng ngàn năm qua, trong lòng một số quý tộc loài người có dã tâm vẫn luôn nhớ mãi không quên, một lòng muốn bắt một con về nuôi làm thú cưng.
Yêu tinh biết nói chuyện, biết hát, biết nhảy, quý giá hơn bất kỳ loại thú cưng nào.
Đáng tiếc, những quý tộc đó đã quên mất rằng, yêu tinh sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ không thua kém gì tinh linh.
Ngay cả những tiểu yêu tinh mười mấy tuổi cũng có thể là những ma pháp sư xuất sắc.
Thư Lê bất ngờ cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ đang đảo quanh trên người mình, cậu cảnh giác quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt đó.
Ba tiểu yêu tinh khác cũng nhận thấy có người dưới gốc cây, tất cả đồng loạt gấp sách lại, cảnh giác nhìn xuống.
Danlof đang đứng dưới gốc cây lập tức đối diện với bốn khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng.
"Ơ?"
Sau khi nhận ra người đang dưới gốc cây là ai, vẻ đề phòng trên mặt các tiểu yêu tinh lập tức biến mất, cả đám tò mò chớp đôi mắt long lanh.
Danlof nở nụ cười hiền hòa, nói chuyện bằng tiếng Tinh Linh tiêu chuẩn: "Chào các em, các bạn nhỏ."
Thư Lê ngẩn người, gương mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Hiện tại, cậu đã là Ma Đạo Sư cao cấp, vậy mà cậu hoàn toàn không biết Danlof ngủ dậy từ khi nào, cũng không biết hắn đã đứng dưới gốc cây được bao lâu.
"Oa, anh ấy dậy rồi kìa!" Budno vui vẻ vỗ vai Dicio.
Dicio bị hắn ta đánh trúng liền nhe răng: "Tớ thấy rồi, không cần cậu phải nhắc."
Angel bật thuộc tính giao tiếp xã hội lên, dang cánh bay xuống cành cây, tao nhã chào Danlof: "Xin chào, Pháp Thánh Danlof, em là Angel của Rừng Rậm Yêu Tinh, rất vui được gặp anh ở đây."
Ánh mắt Danlof từ ái nhìn tiểu yêu tinh tóc bạc trước mặt: "Chào em, Angel."
Dicio và Budno đồng thời nhảy xuống cành cây, cùng nhau tự giới thiệu với Pháp Thánh.
"Chào Danlof, em là Dicio đến từ Rừng Rậm Yêu Tinh."
"Chào Danlof, em là Budno đến từ Rừng Rậm Yêu Tinh."
Danlof lần lượt gật đầu mỉm cười với từng người: "Dicio, Budno, rất vui được làm quen với các em."
Quan niệm về thứ bậc giữa yêu tinh và tinh linh rất mơ hồ, không có sự phân biệt rõ ràng về tuổi tác, dù là người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn, họ đều gọi tên nhau.
Từ sau khi Danlof nắm giữ Tháp Ma Pháp và trở thành người đứng đầu Trung Đình, rất ít khi có người dám gọi thẳng tên hắn như vậy. Giờ đây, khi được ba tiểu yêu tinh mười mấy tuổi gọi thẳng tên, hắn cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt rơi vào tiểu yêu tinh tóc vàng vẫn đang ngồi trên cành cây.
Thư Lê cũng không vội, cậu từ từ thu dọn sách vở, dang cánh bay đến bên cạnh Angel, khẽ giơ tay đặt trước ngực: "Chào anh Danlof, em là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi."
Danlof sững người.
Sperion?
Đây chẳng phải chính là... đệ tử nhỏ thầy mới nhận mà Elliott đã nhắc đến hôm qua à?
"Sperion... Em là tiểu yêu tinh được Tinh Linh Vương chúc phúc?" Danlof hỏi.
Thư Lê hơi ngạc nhiên: "Anh biết em à?"
Danlof cười nói: "Hôm qua Elliott đã nhắc đến em với anh."
Khóe miệng Thư Lê giật giật: "Chắc chắn Elliott không nói được lời hay ho gì rồi."
Với tính cách của Elliott, anh không giở trò xấu đã là tốt lắm rồi.
Danlof nhìn cái má phồng lên của tiểu yêu tinh, ý cười thoáng hiện trong đôi mắt màu xanh lam: "Không, cậu ấy luôn khen em, còn nói em là tiểu yêu tinh thông minh và dũng cảm nhất."
Nthấy hai chữ "dũng cảm", Thư Lê bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Danlof tò mò hỏi: "Em thật sự suýt chút bị chim Sekern bắt đi à?"
Thư Lê còn chưa kịp trả lời, ba người bạn nhỏ bên cạnh đã ba hoa liến thoắng.
"Là thật đấy! Chim Sekern đáng ghét không chỉ trộm trái cây, còn tha Sperion đi!"
"Còn ác ý ném cậu ấy xuống bìa rừng nữa chứ!"
"May mà Sperion gặp được ngài rắn lớn tốt bụng."
Sau đó, ba yêu tinh thiếu niên hào hứng cất tiếng hát: "Sperion dũng cảm, không sợ gian nguy, quyết chí vượt qua rừng rậm, trở về Cây Thần..."
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Danlof, Thư Lê lấy pháp trượng ra, nhanh chóng thi triển ma pháp hệ cỏ không tiếng động.
"Bốp bốp bốp."
Ba chiếc lá từ trên trời rơi xuống, dán chặt vào miệng ba tiểu yêu tinh.
"Ư ư ư?"
Miệng bị bịt kín, ba tiểu yêu tinh trợn tròn mắt, nhìn Thư Lê với ánh mắt chỉ trích, như thể đang lên án hành động của cậu.
Thư Lê ôm pháp trượng, vẻ mặt vô tội.
Ai bảo bọn họ hát mà không báo trước? Vậy thì đừng trách cậu vô tình "bịt miệng" bọn họ lại.
Danlof nhìn chằm chằm yêu tinh thiếu niên tóc vàng trước mặt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa xảy ra.
Vừa nãy, thiếu niên yêu tinh không niệm bất kỳ câu thần chú nào, cậu chỉ lấy một cây pháp trượng cao cấp ra, nhắm vào ba người bạn, sau đó, ma pháp đã thi triển thành công.
Tốc độ của cậu cực nhanh, nhanh đến mức khó tin.
Sao có thể như vậy được?
Khi thi triển ma pháp, bất kỳ Ma Pháp Sư nào, dù là ở cấp bậc Pháp Thánh như hắn cũng đều phải niệm thần chú, ngay cả khi sử dụng ma pháp cấp thấp cũng phải nói ra kỹ năng ma pháp.
Thế nhưng yêu tinh thiếu niên trước mắt không hề niệm thần chú, vẫn có thể thi triển thành công một ma pháp trung cấp - phép Cấm Ngôn.
Khó trách Elliott lại nói: Sau khi gặp Sperion, anh sẽ lập tức phát hiện em ấy là một tiểu yêu tinh độc đáo.
Sau kh chứng kiến Ma Pháp Không Tiếng Động của cậu, nội tâm Danlof rung động mãnh liệt.
Cậu đâu chỉ mỗi độc đáo thôi đâu, quả thực là có một không hai.
Thư Lê không hề biết Danlof đang nghĩ gì. Cậu chỉ nhận được ánh mắt cầu khẩn của ba người bạn nhỏ, bèn giơ pháp trượng lên, giải trừ thuật cấm ngôn cho bọn họ.
Nhưng chiếc lá đang dán chặt miệng ba tiểu yêu tinh liền lỏng ra, bay xuống bãi cỏ.
Sau khi lấy lại tự do, Dicio nhe răng: "Chúng ta làm chính sự trước đi!"
Angel ***** môi, nhìn về phía Pháp Thánh đang im lặng, lễ phép nói: "Danlof, chúng em có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ."
Budno chắp hai tay lại, đôi mắt to màu nâu lấp lánh: "Xin anh nhất định hãy giúp chúng em!"
Danlof hoàn hồn, kìm nén sự ngạc nhiên đang dâng trào trong lòng, nở nụ cười hiền hòa: "Chuyện gì vậy? Nói nghe xem."
Thư Lê thầm nghĩ, Pháp Thánh không hổ là Pháp Thánh, vừa không từ chối, cũng không lập tức đồng ý ngay, xảo quyệt để lại cho mình đường lui.
"Là một cỗ quan tài."
Vừa dứt lời, Thư Lê liền lấy một cỗ quan tài khổng lồ, tinh xảo từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Bịch."
Một chiếc quan tài dài hai mét đột ngột xuất hiện trên bãi cỏ, khiến Danlof ngạc nhiên lùi lại một bước.
"Đây là..." Vừa liếc mắt mọt cái, Danlof liền nhận ra ngay Ma Pháp Trận cao cấp trên nắp quan tài.
"Docia nói, người nằm bên trong quan tài có thể là một bá tước." Thư Lê nói.
Danlof đi một vòng quanh quan tài, sau khi quan sát xong, hắn tán thành gật đầu: "Không tồi, chỉ có quý tộc từ bá tước trở lên mới có thể dùng được loại quan tài đắt tiền như vậy."
Hắn đưa tay vuốt nhẹ biểu tượng sói tuyết ở đỉnh nắp quan tài, trầm ngâm nói: "Nếu anh đoán không sai, người đã khuất đến từ gia tộc Snowov của đế quốc Prosian."
Với kinh nghiệm sống hơn ba nghìn năm cùng kiến thức uyên bác, Danlof biết rõ biểu tượng của các gia tộc lớn ở mỗi quốc gia.
"Oa! Quả nhiên Danlof biết lai lịch của chủ nhân quan tài!" Budno vui vẻ vỗ tay.
"Vậy chúng ta có thể trả lại quan tài cho gia tộc Snowov không?" Dicio hỏi Danlof, ánh mắt mong đợi.
Vẻ mặt Thư Lê nghiêm túc, cậu lại lần nữa giơ tay hành lễ: "Danlof, chúng em muốn nhờ anh đưa vị bá tước này - về nhà."
Angel phụ họa theo: "Đúng vậy, về nhà!"
Danlof đã sống ba nghìn năm, giúp đỡ không biết bao nhiêu người, làm vô số việc thiện, nhưng đây là lần *****ên hắn được nhờ đưa một cỗ quan tài về nhà.
Bốn tiểu yêu tinh trước mắt, với tấm lòng nhiệt huyết đơn thuần và tình cảm chân thành, mặc dù không biết người đã khuất là thiện hay ác, nhưng vẫn cố ý tới tìm hắn nhờ giúp đỡ, chỉ để người đã khuất được về nhà.
"Tại sao cỗ quan tài này lại đến được tay các em?" Danlof hỏi.
Tiểu yêu tinh quanh năm suốt tháng sống trong Rừng Rậm Yêu Tinh, mà Snowov lại nằm ở phương Bắc xa xôi, hai bên hoàn toàn không có điểm giao nhau.
"Chúng em đổi ở chỗ thủy quái ba đầu ở hồ Pochaman." Thư Lê kể sơ lược quá trình họ có được quan tài.
Danlof nghe xong, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Việc làm của những tiểu yêu tinh này, hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của hắn về những tiểu yêu tinh thông thường.
Tuổi còn nhỏ, đã dám làm nhiệm vụ trong rừng, kết bạn với thủy quái cấp chín, sở hữu hạt châu ma pháp tránh nước do Nhân Ngư Vương tặng, lặn xuống đáy hồ Pochaman đổi đồ trong kho báu của thủy quái, thậm chí còn để con thủy quái cấp cao kia đến biển Dana Kya nhặt đồ rơi...
Vì vậy, cỗ quan tài này vốn nằm trên thuyền biển của đế quốc Prosian, không may gặp nạn trên biển, quan tài chìm xuống đáy biển, rồi bị thủy quái ba đầu nhặt được.
Bốn tiểu yêu tinh tưởng quan tài là rương báu, dùng một viên đá Nguyệt Hân quý giá để đổi lấy nó.
Nghe thấy đá Nguyệt Hân, Danlof không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho họ.
Đó chính là đá Nguyệt Hân!
Nguyên liệu luyện kim đỉnh cấp mà Kiếm Sĩ hằng mơ ước, lại cứ như vậy bị các tiểu yêu tinh tùy tiện đổi lấy một cỗ quan tài.
Quả đúng là những tiểu yêu tinh ngây thơ, dễ lừa.
Danlof đưa mắt quan sát hình ảnh sói tuyết trên quan tài, đồng ý yêu cầu của các tiểu yêu tinh.
Chiếc quan tài vốn bị vùi sâu dưới đáy biển, do nhân duyên trùng hợp, lại được đưa đến tay tiểu yêu tinh, vừa đúng lúc hắn đến Vương Quốc Tinh Linh làm khách. Tất cả mọi chuyện như thể đã được sắp đặt từ trước, trùng hợp đến mức không thể tin nổi.
Sau khi nhận được lời hứa của Pháp Thánh, nhóm tiểu yêu tinh vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy nhau.
"Cảm ơn anh, Danlof!" Thư Lê vui mừng hớn hở: "Chúng em sẽ trả thù lao cho anh!"
"Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn." Danlof không có ý định nhận thù lao. Nhưng tiểu yêu tinh đã nói như vậy, trong đầu hắn chợt nhớ đến Đại Pháp Sư bị ma vật tấn công, vết thương rất nặng, sống chết chưa rõ, sau khi do dự một chút, hắn bèn nói: "Nếu các em có cỏ Ánh Trăng... Có thể tặng anh một ít được không?"
"Cỏ Ánh Trăng? Chúng em có rất nhiều nha!" Thư Lê và các bạn nhỏ hoan hô một tiếng, lấy túi thảo dược đựng cỏ Ánh Trăng từ trong túi trữ vật ra.
Ngay sau đó, bốn túi vải lớn căng phồng lập tức rơi xuống bãi cỏ, mỗi túi đều có thể đựng được cả một rổ cỏ.
Mặc dù cỏ Ánh Trăng mọc vào đêm trăng tròn, nhưng số lượng khổng lồ, tốc độ sinh trưởng cực nhanh. Hái hết đám này lại có đám khác mọc lên, hoàn toàn hái không hết.
Danlof cúi đầu nhìn túi vải lớn, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm khái.
Tài nguyên trong Rừng Rậm Yêu Tinh quả nhiên vô tận, dùng mãi không cạn. Thảo nào bao nhiêu năm qua, con người và các chủng tộc khác bên ngoài không ngừng tìm mọi cách xông vào rừng, cướp đoạt tài nguyên.
"Đủ không ạ?" Thư Lê hỏi.
"Đủ rồi." Danlof dịu dàng nhìn các tiểu yêu tinh, giơ tay phải đặt lên ngực: "Anh thay mặt các Ma Pháp Sư của Tháp Ma Pháp, bày tỏ lòng cảm ơn chân thành tới các em."
"Ực?"
Bốn tiểu yêu tinh nghe vậy, đều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao hắn lại cảm ơn họ? Không phải bọn họ nên cảm ơn hắn hay sao?
"Ồ hô, đây là một cỗ quan tài của con người?"
Giọng nói lười biếng của Elliott bất thình lình vang lên, thu hút sự chú ý của Danlof và các tiểu yêu tinh.
Thư Lê quay đầu lại nhìn Elliott, ngạc nhiên phát hiện ra Tinh Linh Vương đang đứng cùng anh, cậu lập tức vỗ đôi cánh mỏng như sa, hớn hở bay qua.
"Vương..."
---
Nãy mình làm việc với bên web thì nhóm kia đã gỡ phần lấy từ bản nhà mình rồi nhé, sau gặp lại cứ báo thẳng với admin cho đỡ rách việc, đúng tháng 3 (âm) chưa qua cô hồn đã đến.