Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 141

Đây là tình huống gì vậy?

 

Tại sao ba người bạn nhỏ của cậu lại xếp hàng ngủ dưới gốc Cây Mẹ thế này?

 

Bọn họ thậm chí còn thông minh tìm chỗ lõm ở rễ cây để chắn gió đêm, trên người đắp chăn lông mềm mại, để lộ ba khuôn mặt trắng trẻo non nớt.

 

Trong đầu Thư Lê hiện lên vô số dấu chấm hỏi nhỏ.

 

Trong sân có ba gian phòng sáng đèn, trong khi các tiểu yêu tinh lại đang ngủ say dưới Cây Mẹ, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

 

Thư Lê vỗ cánh, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ba người bạn nhỏ, khó hiểu chớp mắt.

 

Chẳng lẽ... Lời nói dối của cậu về việc đi học ở phòng của Tinh Linh Vương đã bị vạch trần rồi ư? Sau đó, bọn họ âm thầm bám theo sau cậu, nhìn thấy cảnh cậu chui vào thân Cây Mẹ.

 

Nếu không phải vậy thì tại sao bọn họ giường êm nệm ấm không nằm, lại co ro ngủ trong hốc rễ cây chứ?

 

Rõ ràng bọn họ chờ cậu đến mức ngủ quên mất.

 

Sau khi ngạc nhiên xong, Thư Lê có chút dở khóc dở cười.

 

Tên nhóc tinh ranh Angel này, lúc rạng sáng, chắc chắn cậu ấy đã nhận ra sự khác thường của cậu, nhưng suốt cả ngày hôm nay vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, khiến cậu lơi lỏng cảnh giác.

 

Không ngờ bọn họ lại chặn cậu ở đây!

 

Thư Lê quả thực không hề xấu hổ hay giận dữ vì bí mật của mình bị phát hiện, mà còn cảm thấy áy náy vì đã để các bạn nhỏ phải lo lắng cho mình.

 

Bọn họ là những người bạn thân thiết nhất của cậu, là những người anh em tốt đã ở bên cạnh cậu từ khi cậu đến thế giới khác.

 

Có thể nói, chính vì có sự đồng hành của họ, cậu mới không cảm thấy cô đơn và buồn bã.

 

Bọn họ tin tưởng cậu tuyệt đối, mọi việc đều đặt cậu lên hàng đầu. Từ khi cậu còn ngây ngô không biết gì đến khi hiểu chuyện biết lễ nghĩa, chính bọn họ đã trao cho nhau tình bạn chân thành nhất.

 

Cite và Elsa thường cảm thán, nhóm tiểu yêu tinh bọn họ rất khác với những nhóm khác, thực ra là do cả nhóm đã chịu ảnh hưởng từ cậu. Từ lời nói, việc làm đến tư tưởng, quan niệm, bọn họ đều vô thức bắt chước và học tập cậu.

 

Khi nhận ra điều này, Thư Lê liền lấy mình làm gương, nỗ lực trở thành người dẫn dắt đúng đắn, cậu không ngừng tích cực tiến về phía trước, lạc quan cởi mở, dũng cảm đối mặt với thử thách và khó khăn, để các tiểu yêu tinh mạnh mẽ trưởng thành.

 

Khi tuổi tác dần tăng lên, các tiểu yêu tinh cũng dần thể hiện rõ những đặc điểm riêng của bản thân. Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, bắt đầu theo đuổi những mục tiêu cao cả hơn, trở thành phiên bản xuất sắc của chính mình, cũng ngày một trưởng thành hơn.

 

Thư Lê cũng rất vui mừng trước những thay đổi thấy rõ đó của bọn họ, cậu cũng hy vọng trong tương lai, họ có thể trở thành đồng đội cùng cậu chiến đấu.

 

Đặc biệt là ba tiểu yêu tinh trước mắt, họ là những người phù hợp với cậu nhất.

 

Trong cuộc đời, có thể gặp được vài người bạn thực sự, tin tưởng lẫn nhau, hỗ trợ và đối xử chân thành với nhau, đã là quá đủ rồi.

 

Ánh mắt Thư Lê trở nên dịu dàng, cậu bước lại gần họ, "chụt chụt chụt" hôn lên má mỗi tiểu yêu tinh một cái.

 

Angel bị hôn, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cậu ấy nhìn rõ tiểu yêu tinh tóc vàng trước mắt, chính là Sperion mà cả đám đã đợi cả nửa đêm. Cậu ấy lập tức tỉnh táo, vươn tay ra ôm chầm lấy cậu, dùng sức cọ lên.

 

"Sperion! Cậu về rồi! Thật tốt quá!"

 

Angel ngạc nhiên khẽ kêu lên.

 

Cậu ấy vừa kêu, Dicio và Budno cũng giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, vội hất mạnh chiếc chăn nhỏ ra, ngơ ngác nhìn quanh.

 

"Sperion về rồi ư? Ở đâu? Ở đâu?"

 

Khi nhìn thấy Thư Lê bị Angel ôm chặt cọ xát, bọn họ lập tức nhào tới, lớn tiếng lầm bầm.

 

"Sperion, cuối cùng cậu cũng về rồi! Chúng tớ lo lắng chết đi được!"

 

"Đúng vậy đúng vậy, cậu đột nhiên bị Cây Mẹ ăn, làm tớ sợ chết khiếp!"

 

Thư Lê bị ba tiểu yêu tinh ôm chặt cứng, cọ đến đỏ cả má. Sau khi nghe thấy lời bọn họ nói, cậu áy náy vỗ lưng bọn họ, an ủi.

 

"Tớ không sao, đừng lo lắng, không phải tớ bị Cây Mẹ ăn đâu. Với lại, nhỏ tiếng chút thôi, kẻo đánh thức các tinh linh đấy."

 

Sau khi được cậu nhắc nhở, ba tiểu yêu tinh lập tức im bặt, buông tay đang ôm cậu ra.

 

Sau khi được tự do trở lại, Thư Lê chỉnh lại chiếc áo choàng có mũ trùm đầu bị cọ xát đến suýt rơi xuống.

 

Angel liếc mắt thấy bộ trang bị phòng hộ đá Obsidian trên người cậu, khẽ há miệng.

 

Lúc rạng sáng, quả nhiên mình không nhìn nhầm, thứ được đeo trên trán Sperion chính là chiếc vòng trán được khảm đá Obsidian!

 

Thư Lê chỉnh lại áo choàng xong, cậu nhìn ba người bạn nhỏ mặt đầy lo lắng, hỏi: "Trước tiên, hãy nói xem các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại nằm ngủ ở đây?"

 

Dicio hít mũi, thật thà nói: "Angel nói cậu kỳ lạ lắm, hình như có chuyện giấu bọn tớ."

 

Budno không ngừng gật đầu: "Buổi tối, tớ rõ ràng thấy Vương và Elliott đi về hướng thư viện, cả hai vốn đều không ở trong phòng mà!"

 

Angel chỉ vào vòng trán của cậu: "Tối qua tớ đã thấy vòng trán đá Obsidian của cậu rồi."

 

Thư Lê sờ vào vòng trán, ngạc nhiên trợn mắt.

 

Cậu tưởng rằng lý do của mình hoàn hảo không một kẽ hở, có thể lừa dối được tất cả, nào ngờ lại đầy rẫy sơ hở.

 

Con người quả nhiên không thể ôm tâm lý may mắn.

 

"... Vậy nên các cậu đã lén lút đi theo sau tớ?" Thư Lê buông tay, bất lực hỏi.

 

Phạm vi cảm nhận của cậu có hạn. Các bạn nhỏ chỉ cần thu liễm hơi thở, giữ khoảng cách an toàn, cậu hoàn toàn không thể phát hiện ra.

 

"Ừ ừ ừ."

 

Ba tiểu yêu tinh đồng loạt gật đầu, sau đó tranh nhau lên tiếng.

 

"Cậu đột nhiên bị Cây Mẹ ăn, làm chúng tớ giật mình sợ hết hồn!"

 

"Có phải Cây Mẹ ép cậu ký kết khế ước bất bình đẳng không?"

 

"Cậu mặc đồ phòng ngự cao cấp, có phải đã đi tới nơi nguy hiểm không?"

 

"Chúng tớ rất lo lắng cho cậu, nên cứ ngồi đây đợi cậu mãi."

 

"Đợi lâu lắm rồi, vẫn không thấy cậu về."

 

"Kết quả đợi mãi rồi ngủ quên mất..."

 

Thư Lê nhìn đôi tai nhọn rũ xuống của bọn họ, nhịn không được bật cười.

 

Đi ngủ nhưng vẫn không quên đắp thêm chăn mỏng, chỉ có Angel tỉ mỉ mới nghĩ đến điều này.

 

Cậu ôm ba người bạn nhỏ, chân thành nói: "Cảm ơn các cậu!"

 

"Không cần cảm ơn đâu, cậu mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy!" Dicio lo lắng hỏi.

 

Budno và Angel cũng nhìn cậu với vẻ mặt mong đợi.

 

Thư Lê bị ba đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn chằm chằm, trong lòng thầm than, quyết định thú thật.

 

Nhưng mà...

 

"Chúng ta nhất định phải đứng đây nói chuyện à?"

 

Vừa nói, cậu vừa kéo chặt áo choàng lại.

 

Đêm ở Vương Quốc Tinh Linh vẫn hơi lạnh.

 

Angel lập tức nhặt chiếc chăn nhỏ lên, đắp lên người cậu: "Chúng ta về phòng nói chuyện."

 

Thư Lê ôm chiếc chăn nhỏ mềm mại ấm áp: "Hay là đến phòng tớ đi!"

 

"Được đó!"

 

Rất nhanh, bốn tiểu yêu tinh vỗ đôi cánh phát sáng huỳnh quang, bay về phía phòng của Thư Lê, chui vào trong phòng từ khe hở cửa sổ.

 

Angel nhìn khe hở được để lại trên cửa sổ, bỗng nhiên hiểu ra.

 

Chẳng trách khi trở về, Sperion lại im lặng không một tiếng động, thì ra cậu về theo cách này.

 

Thư Lê bật chiếc đèn đá ma thuật, căn phòng sáng lên.

 

Dicio tính cách nóng nảy, đi vòng quanh cậu: "Sperion, bây giờ có thể nói chưa?"

 

Thư Lê nói: "Các cậu về phòng rửa mặt trước đi, tắt đèn rồi quay lại. Chúng ta nằm trên giường từ từ nói chuyện."

 

"Được thôi."

 

Ba tiểu yêu tinh vội vã rời khỏi phòng Thư Lê.

 

Thư Lê nhân cơ hội đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay một bộ áo ngủ rộng rãi thoải mái. Sau khi cậu hoàn thành mọi chuyện, đám nhóc cũng trở về.

 

Tất cả đều đã tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo, tỏa ra hương hoa nhàn nhạt. Budno ôm chiếc gối nhỏ yêu thích trong lòng, nhào lên giường Thư Lê, lăn lộn trong chiếc chăn mềm mại.

 

"Sperion, nói mau nói đi, tớ không đợi được nữa rồi!"

 

Thư Lê đóng cửa cẩn thận, vặn nhỏ đèn đá ma thuật, tạo nên một gian phòng ấm áp.

 

Bốn tiểu yêu tinh cùng nằm sấp trên chăn, bắt đầu tâm sự đêm khuya.

 

"Ưm, bắt đầu từ đâu nhỉ?" Thư Lê sắp xếp ngôn từ: "Câu chuyện hơi dài một chút."

 

"Càng dài càng tốt, tớ thích nghe chuyện dài nhất!" Budno phấn khích nói.

 

"Được rồi! Chuyện phải bắt đầu từ mười lăm năm trước..." Thư Lê vừa mới mở đầu, Dicio đã ngạc nhiên hô lên.

 

"Mười lăm năm trước? Lúc đó chúng ta mới vừa sinh ra kia mà!"

 

Thư Lê liếc nhìn hắn.

 

Angel bịt miệng hắn: "Đừng ngắt lời!"

 

"Ưm ưm ưm..." Dicio giãy giụa. Mũi bị bịt kín, hắn không thở được.

 

Angel thấy vậy, vội vàng buông tay ra.

 

Dicio lè lưỡi ***** giống như chó con.

 

Budno lén lút lấy đồ ăn vặt từ nhẫn trữ vật ra, định vừa ăn vừa nghe, lập tức bị Thư Lê phát hiện, cậu giữ tay hắn ta lại, nghiêm túc nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi ngủ không được ăn đồ ăn vặt."

 

Mặc dù răng của yêu tinh nhổ đi vẫn có thể mọc lại, nhưng bị sâu răng cũng sẽ đau răng.

 

"Được rồi!" Budno luyến tiếc cất đồ ăn vặt đi.

 

Sau khi tất cả đều đã im lặng, Thư Lê chính thức bắt đầu kể. Từ lần *****ên cậu đến Vương Quốc Tinh Linh, bị Cây Mẹ mất trí nhớ dụ dỗ cậu hút máu ký kết khế ước, đến sau này bị truyền tống đến địa bàn của tinh linh hắc ám, học được phép Thanh Lọc không tiếng động, thanh lọc nhánh Cây Mẹ ở Wanaku.

 

Các bạn nhỏ nghe đến ngây người, miệng há to đến quên cả khép lại.

 

Thư Lê lại kể chuyện mình trộm trái cây, cũng như hợp tác với tinh linh hắc ám Erfit.

 

Câu chuyện quả thực rất dài, cậu kể đến khô cả miệng, giữa chừng, cậu phải dậy đun một ấm nước, uống cho đỡ khát rồi tiếp tục kể một cách sinh động.

 

Đợi đến khi cậu kể xong, đã là hai ba giờ sáng.

 

Các bạn nhỏ không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn, chỉ thiếu chút nữa là nhảy disco ở trên giường luôn rồi.

 

"Sperion, cậu giỏi quá quá quá đi mất thôi!"

 

"Tớ biết ngay Sperion dũng cảm nhất mà!"

 

"Giỏi quá đi! Cậu đã thanh lọc Cây Mẹ, giúp ngài ấy hồi phục sinh lực, còn trộm quả từ chỗ tinh linh hắc ám về nữa!"

 

"Nhưng mà... Tớ thấy Cây Mẹ có hơi hơi xấu xa nha, ngài ấy vậy mà lại lừa cậu ký khế ước đó!"

 

"Đúng đúng, hơn nữa cậu còn phải thường xuyên đến địa bàn của tinh linh hắc ám để thanh lọc cành nhánh, chẳng phải là biến tướng của việc bị nô dịch ư?"

 

Ba tiểu yêu tinh lo lắng nhìn về phía Thư Lê.

 

"Không tính là nô dịch." Thư Lê khoát tay, cậu nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tớ muốn trở thành dũng giả, giúp Cây Mẹ cũng là giúp chính mình."

 

"Dũng giả?" Trong mắt các bạn nhỏ đều hiện lên dấu chấm hỏi.

 

"Đúng!" Thư Lê khoanh chân ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Mặc dù thần Bóng Tối đã bị phong ấn trong cuộc chiến giữa các vị thần vạn năm trước, nhưng thông qua giao tiếp với Cây Mẹ, tớ cảm thấy thần Bóng Tối sẽ quay trở lại."

 

"Đến lúc đó, đại lục sẽ lại rơi vào biển lửa chiến tranh, mà tộc tinh linh và tộc yêu tinh với tư cách là con của ánh sáng, có trách nhiệm và nghĩa vụ chiến đấu vì thần Ánh Sáng, nhất định phải phong ấn thần Bóng Tối một lần nữa, khôi phục hòa bình cho vùng đất lớn này."

 

"Chúng ta phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trở thành trợ lực của Vương!"

 

"Cây Mẹ bị sức mạnh hắc ám ô nhiễm, suýt chút nữa đã mất đi bản tính. Nếu tớ đã có khả năng thanh lọc ngài ấy và quả, tớ sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngài ấy."

 

"Hơn nữa, nhờ Cây Mẹ, tớ còn học được ma pháp không tiếng động nữa đấy!"

 

Thư Lê giơ tay lên, chỉ vào bắp tay của mình.

 

Cậu chỉ nói về việc mình đã thanh lọc Cây Mẹ, còn về chuyến đi sa mạc, cậu tạm thời giữ bí mật.

 

Sau khi nghe thấy lời của cậu, cảm xúc trong lòng ba tiểu yêu tinh trào dâng, xúc động nắm lấy tay cậu.

 

"Sperion, chúng tớ cũng muốn trở thành dũng giả!"

 

Trong đôi mắt trong veo của bọn họ ánh lên tia sáng kiên định, tựa như bùng lên một ngọn lửa, nóng rực và sáng ngời.

 

Dũng giả! Dũng giả! Dũng giả!

 

Bọn họ muốn cùng Sperion nỗ lực trưởng thành, trở thành những dũng giả mạnh mẽ, đánh bại thần Bóng Tối, cứu vớt thế giới!

 

Thư Lê thành công khơi dậy tâm hồn "trẻ trâu" của đám bạn nhỏ, không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào theo.

 

"Sperion dũng cảm..."

 

Dicio nhảy cẫng lên, lấy ngón tay làm kiếm, giơ cao tay phải, há miệng định hát. Thư Lê nhanh tay lẹ mắt, nhào tới bịt chặt miệng hắn.

 

Nửa đêm nửa hôm mà còn hát hò gì chứ?

 

Nhưng mà, cậu bịt được một người, lại không bịt được hai người còn lại.

 

"Sperion dũng cảm, không sợ gian nguy..."

 

Thư Lê bất đắc dĩ, giơ tay làm động tác im lặng.

 

"Suỵt suỵt suỵt! Nửa đêm còn ca hát, các tinh linh sẽ đến đánh vào mông các cậu đấy!"

 

Vừa nghe thấy đánh mông, ba tiểu yêu tinh lập tức im lặng.

 

Thư Lê thở dài một hơi, nằm vào trong chăn, thúc giục: "Muộn lắm rồi, chúng ta mau ngủ thôi."

 

"Tớ ngủ không được." Dicio phồng má nói.

 

Bọn họ nằm dưới gốc cây ngủ một giấc ngắn, sau khi nghe xong câu chuyện của Sperion và Cây Mẹ, trong đầu bọn họ toàn là "dũng giả", hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

 

"Tớ cũng ngủ không được." Angel nói.

 

"Sperion, cậu nói thêm chút nữa đi, tớ vẫn muốn nghe!" Budno cọ vào người Thư Lê.

 

Thư Lê bận rộn cả đêm, lại kể một cậu chuyện xưa dài, đã thấy buồn ngủ từ lâu. Cậu kéo chăn, nhắm mắt lại.

 

"Muốn trở thành dũng giả, trước hết phải ngủ sớm dậy sớm, hình thành thói quen tốt."

 

Mặc dù bây giờ chỉ còn vài tiếng nữa là trời sáng, nhưng vẫn nên đi ngủ.

 

Hy vọng sáng mai Saiya đừng đến gọi bọn họ dậy.

 

Ba tiểu yêu tinh thấy cậu thật sự buồn ngủ, tất cả đều ngoan ngoãn yên tĩnh lại, tắt đèn đá ma thuật, nép vào cậu ngủ theo.

 

Nằm trằn trọc một hồi lâu, cơn buồn ngủ ập đến, cả đám từ từ chìm vào giấc mộng.

 

Ánh trăng rọi vào trong phòng, rải sương bạc xuống đầy đất.

 

Trên chiếc giường lớn, bốn tiểu yêu tinh nằm chồng chéo nhau. Tinh Linh Vương đột nhiên xuất hiện, y cúi đầu quan sát một lát, rồi vươn ngón tay ra, giúp bọn họ đắp chăn cẩn thận.

Bình Luận (0)
Comment