Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 150

Đôi bàn tay bị chém đứt hóa thành một làn khói đen rồi tan biến. Gã đàn ông nham hiểm nhìn thấy tinh linh tóc vàng sau lưng tiểu yêu tinh, khóe môi cong lên, nở một nụ cười châm biếm.

 

[Ferris Estelle, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi...]

 

Khuôn mặt Tinh Linh Vương không biểu lộ cảm xúc, thanh kiếm ánh bạc lạnh lẽo đâm thẳng về phía trước. Gương mặt gã đàn ông thoáng chốc trở nên mơ hồ, hòa vào bóng tối, rồi nhanh chóng hiện ra từ một hướng khác. Đôi mắt đen sâu hoắm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như băng.

 

Thư Lê nhận ra sức mạnh giam cầm mình đã biến mất, cơ thể cậu đã có thể khôi phục tự do.

 

Cậu không chần chừ, lập tức giơ tay phải lên niệm chú. Một quả cầu ánh sáng rực rỡ bừng lên, nhắm thẳng về phía gã đàn ông nham hiểm.

 

[A...]

 

Tiếng gào thảm thiết vang lên, thân hình gã nhanh chóng biến thành làn khói đen, hơi thở lạnh lẽo theo đó cũng tiêu tan.

 

Thư Lê đánh trúng kẻ địch, trong lòng vui mừng, liền quay đầu nhìn về phía Tinh Linh Vương đang ôm lấy mình.

 

Toàn thân Tinh Linh Vương được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ nhạt, thân ảnh tựa như bán hư ảo, y khẽ nhíu mày, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người cậu.

 

"Vương..."

 

Cậu vừa định mở miệng, Tinh Linh Vương đã bất ngờ đẩy cậu ra. Cả người cậu mất đi trọng lực, rơi thẳng xuống phía dưới.

 

'Trở về đi.'

 

Giọng nói dịu dàng của Tinh Linh Vương vang vọng bên tai cậu.

 

Thư Lê theo bản năng vươn tay ra nắm lấy, nhưng đầu ngón tay chỉ xuyên qua mái tóc vàng óng, không chạm được gì cả, sau đó, cậu rất nhanh đã chìm vào trong bóng tối.

 

Khi ánh sáng trở lại, cả người cậu đã ngồi bệt trên mặt đất lạnh lẽo, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay của chính mình.

 

Cảnh tượng vừa rồi là ảo giác ư?

 

Không, không phải ảo giác.

 

Trên cổ tay trái của cậu có thêm vài vết đỏ, rõ ràng là dấu ngón tay do bị người khác dùng sức nắm chặt gây ra.

 

Là Tinh Linh Vương đã cứu cậu.

 

Thư Lê đưa tay lên sờ vương miện hoa nhỏ trên đầu.

 

Vương miện hoa nhỏ sở hữu kỹ năng đặc biệt là triệu hồi Tinh Linh Vương ba lần.

 

Lần *****ên vào mười năm trước, cậu và các bạn nhỏ đi xin cành cây Amethyst, gặp phải tinh linh hắc ám xâm nhập Rừng Rậm Yêu Tinh. Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Tinh Linh Vương từ trên trời giáng xuống, cứu cậu một mạng.

 

Hôm nay là lần thứ hai, Tinh Linh Vương hiện thân dưới trạng thái hư ảnh, lại cứu cậu thêm lần nữa.

 

Thư Lê quả thực không dám tưởng tượng, nếu Tinh Linh Vương không xuất hiện, mình sẽ bị tên đáng sợ kia bắt đi đâu?

 

Toàn thân tên đó tỏa ra sức mạnh hắc ám khủng khiếp, không cần đoán cũng biết thuộc về phe hắc ám.

 

Gương mặt âm trầm kia, khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

 

"Móa, cậu chậm quá đi!"

 

Một giọng nói non nớt, oán trách vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thư Lê.

 

Cậu đặt tay xuống, ngước mắt nhìn tiểu ma thú ngồi đối diện, ngạc nhiên kêu lên: "Falm!"

 

"Nhìn thấy ta cũng không cần vui mừng đến vậy chứ?" Falm đứng dậy, vẫy cái đuôi ngắn mập, chậm rãi bước lại gần Thư Lê, tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Ta đã đi hai vòng quanh cung điện dưới lòng đất rồi, vậy mà bây giờ cậu mới truyền tống đến."

 

Thư Lê nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ đang nhảy nhót trước mắt, so sánh với con ma thú khổng lồ uy phong lẫm liệt kia, liền "phụt" một tiếng bật cười.

 

Falm ngây người, trừng mắt nhìn tiểu yêu tinh, nhe răng hỏi: "Cậu cười cái gì?"

 

Thư Lê đưa tay lên che miệng, cố kìm nén tiếng cười, khẽ ho vài tiếng, nói: "Không cười gì cả, chỉ là... Thấy cậu thật tốt."

 

Vừa nói, cậu vừa vươn tay nhéo cái sừng trên đầu tiểu ma thú.

 

Falm nhanh chóng né tránh, vung vẩy hai chân trước mập ngắn, nghiêm túc cảnh cáo: "Không được động vào sừng của ta!"

 

"Xin lỗi." Thư Lê giơ hai tay lên xin lỗi, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình và tiểu ma thú đang ở trong một hành lang xa lạ. Những viên đá Hải Nguyệt được khảm trên cột tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

 

"Đây là cung điện dưới lòng đất à?" Cậu hỏi.

 

"Đương nhiên, nếu không cậu cho là ở đâu?" Falm vỗ cánh, bay lên, lơ lửng trước mặt Thư Lê: "Có phải cậu sắp đi rồi không?"

 

Thư Lê biết nơi này là cung điện dưới lòng đất, liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngừng quan sát bốn phía, đối diện với tiểu ma thú, do dự một chút, rồi hỏi: "Falm... Cậu không nhớ tôi ư?"

 

Falm cảm thấy khó hiểu: "Cậu hỏi gì vậy? Sao ta lại không nhớ cậu chứ? Chẳng phải cậu chính là tiểu yêu tinh xông vào thần điện Adas à?"

 

Nói xong, nó còn nhe răng, để lộ những chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn.

 

"Không, ý tôi là, vạn năm trước... Chúng ta đã từng gặp nhau." Đến giờ, Thư Lê vẫn có chút không dám tin về những điều mình nghe được từ chỗ thần Lửa.

 

Falm nghiêng đầu, đôi mắt thú màu vàng thành một đường thẳng đứng: "Đừng hỏi ta, sau khi bị phong ấn, ký ức của ta cũng trở nên hỗn loạn, ai mà nhớ nổi chuyện đã xảy ra từ vạn năm trước chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, sao một tiểu yêu tinh chưa trưởng thành như cậu có thể gặp được ta của vạn năm trước được?"

 

Thư Lê vốn còn hy vọng tiểu ma thú nhớ ra mình, nào ngờ nó lại nói không nhớ.

 

Sau khi bị phong ấn, cơ thể nó trở nên nhỏ bé, ngay cả ký ức cũng thoái hóa theo ư?

 

Thư Lê cúi đầu nhìn mu bàn tay phải của mình, da dẻ trắng trẻo, bóng loáng, không chút tì vết. Ấn ký thần Lửa mà thần Lửa tặng cho cậu đã không thấy đâu.

 

Phải làm thế nào mới khiến hình xăm hiện ra đây?

 

Đang mải mê suy nghĩ, mu bàn tay cậu bỗng nhiên nóng lên, một hình xăm ngọn lửa to bằng đồng xu dần dần hiện ra.

 

Thư Lê hơi ngạc nhiên, đưa mu bàn tay cho tiểu ma thú xem: "Falm, cậu nhận ra cái này không?"

 

Falm thấy mu bàn tay phải của cậu bỗng nhiên xuất hiện ký hiệu đại diện cho thần Lửa, lập tực trợn mắt há mồm.

 

"Cậu... Tại sao cậu lại có ấn ký thần Lửa?"

 

Vừa dứt lời, thân hình tròn vo nhỏ bé của nó sáng lên ánh vàng rực rỡ, trên bụng cũng xuất hiện một hình xăm ngọn lửa tương tự như ấn ký thần Lửa.

 

Thư Lê nhanh chóng giơ tay lên che mắt, đề phòng bị ánh vàng chói cho mù mắt.

 

Tiểu ma thú vỗ cánh dơi, bay đến nơi trống trải. Một ngọn lửa rực rỡ bốc cháy khắp toàn thân nó, Falm cũng biến từ nhỏ thành lớn, cao tới bốn, năm mét, ngọn lửa cháy tới trần nhà hành lang.

 

May mắn trần nhà có ma pháp bảo vệ, không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa.

 

Thư Lê buông tay xuống, nhìn ngọn lửa phía trước, vô thức đứng dậy.

 

Trong ngọn lửa, một bóng đen khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, theo sau là tiếng thú dữ gầm rú chấn động trời đất, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển theo.

 

"Ầm... Ầm... Ầm..."

 

Tiếng chân mãnh thú giẫm lên mặt đất vang vọng trong hành lang trống trải.

 

Thư Lê nhìn chằm chằm con Hỏa Long Địa Tích khổng lồ bước ra từ trong ngọn lửa không chớp mắt.

 

Nó cao lớn uy mãnh, mặt mũi dữ tợn. Đầu mọc sừng lớn, lưng mọc cánh dơi, thân phủ vảy đỏ, bốn chân to như cột trụ đang có ngọn lửa bốc cháy. Nó chậm rãi di chuyển về phía trước. Mỗi bước đi, mặt đất lại rung chuyển mấy lần. Chiếc đuôi to khỏe phía sau ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Chiếc móc ngược ở cuối đuôi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng.

 

"Sarah Redicino Falm..."

 

Thư Lê vô thức được đọc đầy đủ tên của mãnh thú.

 

Đúng vậy, ma thú cao cấp uy phong lẫm liệt trước mắt này, chính là thú cưỡi Sarah của thần Lửa, cũng là tiểu ma thú Falm.

 

Vạn năm trước, sau khi cuộc chiến giữa các vị thần kết thúc, thần Lửa trở về Thiên Giới, nhưng ngại vẫn để vật cưỡi của mình ở lại cung điện dưới lòng đất.

 

Tại sao?

 

Thư Lê nhớ lại lời thần Lửa đã nói với cậu khi cậu bước vào trận truyền tống.

 

'Nhóc con, ta tạm thời vẫn còn cần dùng đến tinh linh Lửa, bây giờ không thể giao cho ngươi...'

 

Nhìn Hỏa Long Địa Tích trước mặt, trong đầu Thư Lê chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ. Để chứng thực phỏng đoán của mình, cậu giơ bàn tay phải hiện đồ đằng ngọn lửa lên, mở miệng hỏi: "Cậu... Là tinh linh Lửa ư?"

 

Hỏa Long Địa Tích chậm rãi cúi cái đầu dữ tợn xuống. Đôi mắt thú màu vàng băng lãnh nhìn chằm chằm Thư Lê.

 

"Chào em, Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh, đã lâu không gặp." Giọng nam trung trầm khàn vang lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài: "Như em đã thấy, ta quả thực chính là tinh linh Lửa."

 

Thư Lê ngước nhìn mãnh thú, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

 

Thì ra, cậu đã gặp được tinh linh Lửa mà trong lòng cậu vẫn luôn mong nhớ từ lâu, chỉ là tồn tại dưới hình thức khác với tinh linh Cỏ.

 

"Đây... Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cậu lại canh giữ cung điện dưới lòng đất suốt cả vạn năm qua?"

 

Thư Lê hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

 

Hỏa Long Địa Tích nói: "Ta phụng mệnh thần Lửa đại nhân, chờ đợi trong cung điện dưới lòng đất vạn năm chỉ để được gặp em."

 

Thư Lê chớp mắt, cảm thấy khó tin, lại lần nữa rơi vào vòng luẩn quẩn con gà có trước hay quả trứng có trước.

 

Rốt cuộc là cậu xuyên qua trước rồi xảy ra kết quả như vậy, hay có kết quả như vậy trước rồi mới khiến cậu xuyên qua.

 

Thần Lửa nói không thể phá vỡ quy tắc thế giới, chỉ có thể phát triển theo một hướng cố định. Tương lai không thể thay đổi, trừ phi là người nằm ngoài quy tắc, mới có thể thay đổi kết quả.

 

Cậu đến từ một thế giới khác, có phải được xem như người nằm ngoài quy tắc không?

 

Thần Lửa... Quả nhiên đã nhìn ra.

 

Sau khi do dự một hồi, Thư Lê liền xin lỗi tinh linh Lửa: "Xin lỗi, do sự tùy hứng của tôi, mới khiến cậu phải cô đơn chờ đợi ở cung điện dưới lòng đất cả vạn năm trời."

 

Cậu trăm ngàn lần không ngờ, sự mất tích của tinh linh Lửa lại có liên quan đến mình.

 

Tinh linh Lửa nói: "Không sao, phần lớn thời gian chúng ta đều ngủ say, không cảm nhận được thời gian trôi đi."

 

"Chúng ta?" Thư Lê khó hiểu.

 

"Đúng vậy, chúng ta, ta và Falm."

 

Lời vừa dứt, một ngọn lửa chợt bốc lên trên đầu Hỏa Long Địa Tích, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thư Lê, ngọn lửa ngưng tụ thành một hư ảnh màu đỏ.

 

Đó là một chàng trai trẻ tràn đầy hơi thở nóng bỏng, tóc đỏ mắt vàng, tướng mạo anh tuấn. Hắn mặc một chiếc áo choàng thướt tha, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, ấm áp và quyến rũ.

 

Hắn rời khỏi mãnh thú, nhẹ nhàng bay xuống, đứng trước mặt Thư Lê.

 

"Chào em, Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin cho phép ta tự giới thiệu lại, ta là tinh linh Lửa – Sarah."

 

Giọng nam trung trầm ấm phối hợp với khuôn mặt thư sinh, quả nhiên trong rất hài hòa.

 

"Anh... Chào anh, Sarah." Thư Lê nhìn hắn, rồi chỉ về phía Hỏa Long Địa Tích: "Các anh... Là tình huống gì vậy?"

 

"Gào... Cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động rồi." Hỏa Long Địa Tích gầm lên bằng chất giọng khàn đục, nó lắc lư cái đầu dữ tợn, đuôi đập xuống đất, phát ra những tiếng "bốp bốp bốp" rất lớn.

 

Tinh linh Lửa nói: "Falm là thú cưỡi của thần Lửa đại nhân. Hai chúng ta hợp nhất sẽ có thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất."

 

Hỏa Long Địa Tích phun ra hai luồng khí từ lỗ mũi, không phục nói: "Ta chỉ cần vẫy đuôi một cái là có thể hất tung cả quân đoàn xương khô, hoàn toàn không cần tới sự giúp đỡ của cậu."

 

"Đúng vậy, cậu có thể làm được, nhưng mà..." Tinh linh Lửa không nhanh không chậm vạch trần điểm yếu của nó: "Khi cậu hất tung quân đoàn xương khô, đồng thời cũng hất tung luôn cả quân đồng minh đang chiến đấu ở tiền tuyến."

 

"Ta... Đó không phải là do ta không khống chế được sức mạnh hay sao?" Hỏa Long Địa Tích chột dạ biện bạch.

 

Tinh linh Lửa quay đầu giải thích với Thư Lê: "Khi chiến đấu, Falm hoàn toàn không phân biệt địch ta. Thần Lửa đại nhân mới bảo ta dung hợp với cậu ấy, khống chế cục diện."

 

Nếu không, với sức chiến đấu của nó, kiểu gì cũng sẽ giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, tổn thất quá nặng nề.

 

Thư Lê bừng tỉnh hiểu ra, ngạc nhiên nhìn Hỏa Long Địa Tích.

 

Sau khi tách khỏi tinh linh Lửa, nó liền bộc lộ bản tính của mình ra, quả thực không khác gì tiểu ma thú.

 

Cảm giác không hài hòa trước đó quả nhiên không phải ảo giác.

 

Tìm được tinh linh Lửa, tâm nguyện của Thư Lê đã hoàn thành, tâm trạng cậu cũng trở nên vui vẻ hẳn lên. Cậu lễ phép bày tỏ tinh linh Lửa và Hỏa Long Địa Tích về mục đích thật sự của mình khi đến đây.

 

Để học được ma pháp hệ lửa không tiếng động, cậu cần sự đồng ý và giúp đỡ của tinh linh Lửa.

 

"Các anh... Có bằng lòng rời đi với em không?"

 

Cậu phải nhanh chóng hội hợp với Cây Mẹ thôi. Chậm trễ lâu như vậy, không biết Cây Mẹ có lo lắng không nữa.

 

Tinh linh Lửa nói: "Em sở hữu ấn ký của thần Lửa, có thể tùy ý sai khiến chúng ta."

 

Hỏa Long Địa Tích thè chiếc lưỡi chẻ đôi: "Ta chán ngấy chỗ này từ lâu lắm rồi."

 

Ăn mùi đất vạn năm, nó chỉ hận không thể nhanh chóng ra ngoài tha hồ săn bắt, gặm nhấm thịt thú tươi, trái cây tươi non.

 

"Xuy..." Nó ***** miếng, nhỏ giọt xuống hành lang trên mặt đất.

 

Thư Lê nhanh nhẹn nhảy về phía sau, tránh bị nước miếng bắn tung tóe.

 

"Tiểu yêu tinh, cậu còn trái cây không?" Hỏa Long Địa Tích thèm thuồng hỏi.

 

Khóe miệng Thư Lê giật giật, cậu lấy ra một quả: "Quả nhỏ như vậy, không đủ nhét kẽ răng cậu đâu nhỉ?"

 

Mắt Hỏa Long Địa Tích híp lại, lè lưỡi nói: "Vậy thì... Như vậy đi..."

 

Giây tiếp theo, ma thú khổng lồ biến thành một cục thịt nhỏ xíu. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thư Lê, nó vỗ đôi cánh dơi, bay đến trước mặt cậu. Bốn cái móng vuốt ngắn mập ôm lấy quả, ăn một cách ngon lành.

 

Thư Lê nghi ngờ nhìn về phía tinh linh Lửa.

 

Tinh linh Lửa nói: "Hôm nay là Hỏa Diệu Nhật, cơ thể của Falm chịu ảnh hưởng của phong ấn, sẽ tự động thu nhỏ lại. Nhưng mà, ấn ký thần Lửa của em đã phá bỏ phong ấn. Sau khi khôi phục sức mạnh, Falm có thể biến lớn biến nhỏ tùy ý."

 

Falm gặm xong một quả, vẫn còn thòm thèm, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Thư Lê: "Tiểu yêu tinh, nếu ngày nào cũng có quả ngon để ăn, ta sẽ theo cậu về Rừng Rậm Yêu Tinh, hà hà."

 

Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của nó, Thư Lê không nhịn được lại đưa cho nó thêm một quả nữa. Falm không hề khách sáo nhận lấy, nó vẫy cái đuôi ngắn mập, ăn rất vui vẻ.

 

"Các anh đều đi hết, vậy còn cung điện dưới lòng đất thì sao?"

 

Không còn ma thú bảo vệ, chỉ sợ bảo vật trong cung điện dưới lòng đất sẽ bị đội mạo hiểm chiếm mất.

 

Tinh linh Lửa mỉm cười: "Chỉ cần khởi động Ma Pháp Trận phòng ngự của cung điện dưới lòng đất, bất kỳ ai cũng không thể xông vào."

 

Thư Lê nhớ tới tấm chắn phòng ngự mà cậu nhìn thấy khi xuyên không tới vạn năm trước, ngay cả quân đoàn hắc ám hùng mạnh cũng không thể công phá, huống chi là đội mạo hiểm.

 

Mặc dù không biết mục đích của đội mạo hiểm sa mạc kia khi tìm kiếm thần điện Adas là gì, nhưng Thư Lê không muốn bọn họ phá hoại sự nguyên vẹn của cung điện dưới lòng đất. Về phần Tinh Hoa Mặt Trời mà ma pháp sư ánh sáng kia cần, có thể tặng anh ta một ít.

 

"Chúng ta đi thôi!" Thư Lê không còn do dự nữa, tìm lại hướng lúc mình tới đây.

 

Được tinh linh Lửa và Falm nhắc nhở, cậu nhanh chóng tìm được vị trí của Cây Mẹ.

 

[Onomisis... Con đã về rồi!]

 

Thư Lê biến lại thành dáng vẻ nhỏ nhắn, vỗ đôi cánh phát sáng nhấp nháy, nhào về phía rễ của Cây Mẹ.

 

'Sperion! Cuối cùng con cũng đã về!'

 

Giọng của Cây Mẹ hơi kích động. Rễ cây từ chỗ hở trườn ra, nhẹ nhàng quấn lấy cậu.

Bình Luận (0)
Comment